Bị vu khống một cách bất ngờ như vậy, Đỗ Hữu Lân ngây ra hồi lâu, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến mức không thở nổi. Lư Phong Nương thì đã nổi giận chửi ầm lên. “Nuốt trôi tiền tài của nhà ngươi? Đồ ăn ruột chó! Kinh Triệu Đỗ thị, Phạm Dương Lư thị có thể làm chuyện như thế? Phu quân ta là bậc quân tử đọc sách thánh hiền, làm quan đều là những chức vị thanh cao, có thể tham một chút tiền cỏn con ấy? Đường đường Nhị vương Tam khác, giờ lại học thói lừa gạt hãm hại của bọn vô lại hay sao?!” “Đêm qua tài vật chuyển đến Đỗ trạch, sớm đã đăng ký trong danh sách. Đỗ gia thu xong, xe lễ liền để ở đây qua đêm, hôm nay chỉ còn lại vài mảnh vải rách và đá vụn, mọi người đều thấy rõ như ban ngày, còn dám chối cãi?” Lư Phong Nương tức đến phát điên, hét toáng lên, chẳng còn chút phong thái nào của Phạm Dương Lư thị, hoàn toàn như một mụ đàn bà chợ búa. “Ngươi nói láo, nói láo! Sắp đến Tết, nhà ta mỗi ngày nhận bao nhiêu quà cáp, làm sao rảnh rỗi kiểm tra món quà mà ngươi đem đến giữa đêm hôm khuya khoắt? Định mượn quan uy để lừa tiền tài của nhà ta à? Tuy lang quân ta đã bị giáng chức, nhưng ta…. ta, tằng tổ ta cũng từng làm qua Thượng thư hữu thừa!” “A Lang nhà ta có thân phận gì? Sao có thể đi lừa gạt một bàng chi mạt tộc, tiểu môn tiểu hộ như nhà ngươi?” “......” Tiếng cãi vã đã vang khắp cả phủ, Toàn Thụy lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212054/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.