Người đâu!
Nghịch tặc!
Máu từ đùi phun ra, chảy qua những viên gạch xanh, len lỏi vào các khe đá. Tân Thập Nhị ngửa đầu, nhưng không thể ngăn cơn đau nhói từ da truyền đến. Hắn cố gắng hét lớn, hy vọng có thể gọi được Vũ hầu đang tuần đêm. Tuy nhiên, Tiết Bạch đã rút dao đâm vào vết thương của hắn, tàn nhẫn mà xoáy mạnh vào.
Nói, ngươi đã nói với những ai?
Người đâu! Người đâu!
Ngươi không nói, sẽ chết rất thảm.
Tiết Bạch nói:
Nhưng nếu ngươi nói, mọi chuyện còn có thể thương lượng. Ngươi chỉ là một nô bộc bị Cát Ôn nắm trong tay, ta có lý do gì mà làm khó ngươi chứ?
Tha ta... Tha ta... Ta chỉ là kẻ hầu...
Ta hiểu, đều là làm việc dưới trướng Hữu tướng, không cần phải đẩy mọi chuyện đến mức không thể chịu nổi.
Tiết Bạch rút dao ra, giọng nói cũng dần ôn hòa:
Suy nghĩ kỹ một chút, không cần gấp gáp, vẫn còn có thể cứu vãn.
Đúng, đúng.
Sau cơn đau kịch liệt, đột nhiên nghe đến giọng nói ôn hòa như vậy, Tân Thập Nhị cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, xúc động đến mức muốn khóc.
Tiết lang quân, ngài là người tốt, tha cho ta đi... tha cho ta.
Được, nhưng ngươi phải chuyện này cứu vãn lại, nói cho ta biết, còn ai biết nữa, ta cần tìm bọn họ để bàn bạc.
Đại lang... Đại lang cùng ta đến Đông Thị...
Cát Đại Lang ở đâu?
Ta không biết.
Tân Thập Nhị nói:
Có lẽ vẫn còn ở Khang gia tửu lâu, hoặc đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212042/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.