Đêm qua nghe ngóng đến tận canh tư mới ngủ, Tiết Bạch tỉnh dậy đã là giữa trưa. Cùng Đỗ Ngũ Lang trò chuyện vô tình đánh thức Hiểu Nô ở phòng bên, lúc nàng bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, khiến Đỗ Ngũ Lang sợ tới mức nói năng không còn trôi chảy.
Ta, phụ thân ta muốn gặp Tiết Bạch, ta sẽ dẫn hắn qua đó, vậy ngươi có thể…. nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Đỗ Hữu Lân muốn nói chuyện gì mà ngay cả người của Hữu tướng phủ cũng không thể nghe?
Hiểu Nô hỏi ngược lại:
Nếu liền chuyện này ta cũng phải tránh, thì Hữu tướng phái ta đến đây để làm gì?
Đỗ Ngũ Lang chỉ cảm thấy nàng thật vô lý, dù là người của Hữu tướng, cũng không thể quang minh chính đại yêu cầu nghe lén người khác nói chuyện chứ. Nhưng hắn không dám nhiều lời, vẻ mặt đầy khổ sở, dẫn bọn họ đi về phía thư phòng. Khi đi qua tiền sảnh, thì thấy Lư Phong Nương đang ngồi nói chuyện với Đỗ gia tỷ muội. Trong tay đang cầm một quyển sổ, than ngắn thở dài. Tiết Bạch vừa nhìn, liền biết nàng lo lắng điều gì. Bây giờ Đỗ Hữu Lân mất chức, không còn lương bổng, mà chi tiêu hàng ngày của Đỗ trạch vốn lại lớn, thêm vào phải vì vụ án trước đó lo lót khắp nơi, nên đã có chút túng quẫn. Lư Phong Nương không cần mở miệng, chỉ nhìn qua nét mặt u sầu của nàng cũng đủ để người khác cảm thấy một sự mệt mỏi như thể phải nghe quá nhiều lời than phiền.
Ai, mẫu thân.
Đỗ Ngũ Lang vừa thấy nàng, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212033/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.