Đêm càng về khuya. Trong sảnh Hữu tướng phủ, vẫn ấm áp như giữa mùa xuân, chỉ có giọng nói của Đỗ Cấm mang theo chút lạnh lùng. “Phải có sự đồng ý của cả hai mới gọi là ly hôn, bây giờ có ai từng hỏi thiếp thân có đồng ý hay không? Lại có ai từng quan tâm Lý Hanh vì đạt được mục đích đã bức bách thiếp thân thế nào? Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, xin Hữu tướng ban giấy mực, thiếp thân sẽ tự tay viết cáo trạng…” Sau đó không biết đã qua bao lâu, trong sảnh vẫn không ngừng xì xào bàn tán. Đỗ Ngũ Lang đứng đó nghe mà buồn ngủ, đầu cứ gật gù như gà mổ thóc. Đột nhiên, hắn giật mình tỉnh giấc, lắc lắc đầu to của mình, nhờ vào hai gò má thịt béo để tỉnh táo hơn. “Phốc phốc.” Không biết từ đâu truyền đến tiếng cười khẽ của nữ tử. Đỗ Ngũ Lang ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía bức tường bên cạnh, liền thấy sau ‘Tuyển Tế Song’ kia có bóng người lay động, thấp thoáng tóc búi cao, là một nữ tử! Vô cùng kinh ngạc, hắn vội cúi đầu nhìn xuống chân, trong lòng thầm lo lắng, không còn chút buồn ngủ nào nữa. Không để ý đến vừa rồi Tiết Bạch nói gì, sau bình phong, giọng Lý Lâm Phủ cũng mang theo tiếng cười, nói: “Thôi được, cho phép ngươi đưa Đỗ nhị tiểu thư trở về, nhưng không được rời khỏi phường nửa bước.” “Đa tạ Hữu tướng.” Nghe ra được Lý Lâm Phủ khá vui vẻ, lại nói: “Xã tắc sau này sẽ không đến mức giao cho một Thái tử yếu kém, chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212024/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.