Trường An, Vạn Niên huyện, Thăng Bình phường, Đỗ trạch. “A Lang, tiểu thư, đến.” Toàn Thụy vén rèm xe, thấy Đỗ Hữu Lân vẫn đang hôn mê, còn chủ mẫu Lô Phong Nương thì co rúm vào một góc, mặt mày tái mét. Trái lại, Hiểu Nô đang chiếm lấy chiếc đệm mềm, lạnh lùng ngước mắt quét qua. Toàn Thụy chỉ có thể coi như không thấy Hiểu Nô, nhẹ giọng gọi Đỗ Hữu Lân hai câu, thấy trên trán hãy còn lấm tấm mồ hôi, không khỏi lo lắng, hỏi: “A Lang đã lâu chưa tỉnh, có cần mời đại phu đến xem không?” Đỗ Xuân lại đáp: “Không cần, để phụ thân hảo hảo nghỉ ngơi đi.” “Buồn cười.” Hiểu Nô giễu cợt một tiếng, tự mình nhảy xuống xe ngựa, hoàn toàn không để ý đến đám người đang bận rộn xung quanh, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở một bên. Mấy gia nhân đang bê Đỗ Hữu Lân vào, thấy dáng vẻ của nàng, tưởng là tỳ nữ nào, liền bảo: “Nhanh phụ một tay, mở đại môn ra.” Hiểu Nô ghét bỏ mà cau mày tránh đi, quơ quơ tay trước mũi, lẩm bẩm: “Một thân bùn máu, hôi chết.” “Ai, cũng không phải là A Lang muốn nằm sấp trong đống tuyết để cho người ta trượng hình.” Toàn Phúc không khỏi lầm bầm. Hắn là nhi tử của quản sự Toàn Thụy, mấy đời đều ở Đỗ gia làm nô, lần này bị bắt vào ngục, hai phụ tử chịu đựng tra hình, nhưng bất chấp sống chết cũng không nhận tội, có thể nói là trung thành. Hiểu Nô lười cùng bọn gia nhân này nói chuyện, tránh sang hai bước, hất cằm chỉ chỉ Đỗ Hữu Lân, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212019/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.