"Chép bốn trăm lượt!"
"Ta sẽ không cúi đầu! Ngươi đừng hòng khiến ta khuất phục!"
"Năm trăm lượt!"
Ngực Lương Tịnh Du phập phồng tức giận, còn định nói tiếp, thì bị muội muội kéo nhẹ tay áo.
Hắn rốt cuộc cũng im miệng.
Ta mặt không cảm xúc: "Năm trăm lượt."
"Ngươi... ngươi! Độc phụ! Rõ ràng ta đâu có nói gì nữa!"
Hồng Trần Vô Định
Ta mỉm cười nhìn hắn, giọng lạnh như băng:
"Đưa công t.ử và tiểu thư lui xuống. Ăn uống đầy đủ. Bao giờ chép xong, mới được ra khỏi phòng."
Giải quyết xong mọi chuyện, ta trở về phòng.
Vừa ngồi xuống xoa ấn đường, thì Kim Hạ khẽ nói:
"Phu nhân, vừa rồi Quốc công gia có đứng ở hành lang một lát."
Động tác của ta hơi khựng lại, khẽ "ừ" một tiếng.
Tốt lắm.
Chàng nghe thấy, cũng thấy rõ, nhưng không hề ra mặt can thiệp.
Chỉ riêng điều đó, đã tỏ rõ thái độ.
Trong từ đường, ánh nến lay lắt.
Hai đứa nhỏ quỳ gối trên đệm rơm.
Trước mặt là cả chồng giấy tuyên dày và nghiên bút.
Lương Tịnh Du c.ắ.n răng, cầm bút hằn học viết lên giấy.
Lương Nguyệt Nghi ngồi bên thì thút thít khóc khẽ.
"Ca ca, năm trăm lượt... biết đến khi nào mới xong đây..."
"Tay muội sắp gãy rồi..."
Lương Tịnh Du càng chép càng nhanh, càng lúc càng nguệch ngoạc.
Cuối cùng vung tay, ném bút xuống đất.
"Chép cái gì mà chép! Ta không viết nữa! Xem bà ta làm gì được ta!"
"Nhưng... bà ta ngay cả Lý ma ma với Tiểu Tước cũng dám bán đi..."
Lương Nguyệt Nghi nhớ đến cảnh vừa rồi, lại run lên.
"Vì bà ta độc ác!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-thap-nhi-xuan/4882384/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.