Ngu Gia Tường không cho người động vào thân thể Nhạc Thần, vẫn cho rằng Nhạc Thần chỉ ngủ, không bao lâu sẽ tỉnh lại.
Hắn vuốt ve gương mặt trắng bệch lạnh lẽo của Nhạc Thần, vẫn mê sảng.
Thái tử quỳ gối trước giường thỉnh cầu phụ hoàng thanh tỉnh, nhưng Ngu Gia Tường vẫn bất vi sở động.
Tình huống từ buổi sáng giằng co đến chạng vạng, mọi người đều không dùng cơm, Nhạc Thần lẳng lặng nằm trên giường, Ngu Gia Tường chỉ ngơ ngác ngồi ngóng nhìn mặt cậu.
Thừa Trừng không có cách nào, đối phương không chỉ là phụ thân hắn, còn là Hoàng đế, là người thống trị cao nhất đế quốc. Hắn bướng bỉnh, không ai có thể ngăn cản.
Không biết trạng thái này của Ngu Gia Tường sẽ kéo dài bao lâu, lại lo lắng vấn đề xác hỏng, ấm lô trong phòng đã sớm tắt, địa long cũng không đốt, trong phòng trở nên lạnh lẽo dị thường.
Ngu Gia Tường lạnh đến mức phải mặc áo cẩm lông cừu, nhưng cũng không ngăn cách làm của Thừa Trừng, kỳ thật trong lòng hắn vẫn biết, một người đã chết phải đặt ở nơi băng lạnh, chỉ là, hắn không thể nhận, hắn không có cách nào tiếp nhận, chuyện người đã không thể cùng hắn.
Tuyết bên ngoài vẫn còn đang rơi, năm mới bắt đầu, toàn bộ Vinh Ân viên bị bao phủ trong trầm trọng và đau xót, không còn hoan thanh tiếu ngữ, tuy rằng còn chưa công bố ra ngoài, nhưng đã không ít người đều biết tin tức Vinh Ân Hầu hoăng thệ.
Thời điểm Thích Ngân biết tin tức, trầm mặt cả canh giờ, sau liền đến Vinh Ân viên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573189/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.