Ở trong mộng Nhạc Thần đột nhiên bị một loại bi thương cô độc nặng nề làm tỉnh giấc, chung quanh mờ mịt, vươn tay lần tìm bên người.
Đây là phản ứng thường xuyên lúc ban đầu khi mắt cậu không thấy, thậm chí có khi từ trên giường ngồi dậy, cảm thấy tối đáng sợ, cô đơn buồn bã thành lệ mà tuôn.
Là một mình rời quê hương đất khách, rời đi quá xa, thậm chí đã không còn đường trở về.
Nhạc Thần bừng tỉnh không nhớ rõ tình cảnh trong mộng, không biết bên trong có phải là chuyện trong nhà hay không, hay lại là một người đi trong bóng tối, đưa tay không thấy năm ngón, nghiêng ngả lảo đảo……
“Nhạc Thần, làm sao vậy, thân thể còn khó chịu không?”
Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn từ tính trầm thấp, một bàn tay đặt trên thắt lưng cậu, Nhạc Thần đem thân thể dựa vào trong lòng người bên cạnh, thanh âm thấp thả buồn bã, “Không phải ngươi nói phải đi sao?”
Trong phòng chỉ đốt mấy ngọn nến, cách màn, ánh sáng trong giường càng mông lung ảm đạm, nghe trong thanh âm Nhạc Thần có giọng mũi, ban đầu Ngu Gia Tường còn tưởng Nhạc Thần buồn ngủ, lúc này tỉnh dậy không ít, cảm nhận trước ngực ẩm ướt, vươn tay vuốt ve trên mặt Nhạc Thần, nhuộm đầy nước mắt.
“Như thế nào lại khóc? Không phải là trẫm không đi sao?” Giọng nói Ngu Gia Tường mang theo kinh ngạc, mang theo thương tiếc, đem mặt Nhạc Thần nâng lên.
Nhạc Thần cũng không biết chính mình vì sao lại rơi lệ, nước mắt kia tựa như vẫn chảy khi trong mộng, thẳng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573166/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.