Trái ngược với hợp tấu, độc tấu đơn giản hơn rất nhiều.
Đã không còn thị giác, ở những phương diện khác lại càng thêm linh mẫn, Nhạc Thần một lòng đều đặt trên tỳ bà, hơn nữa mười mấy năm tôi luyện học tập, một tay tỳ bà tại Tang Hỗ thành đã không ai bằng, sợ là phóng nhãn khắp toàn bộ Thiên Triều, cũng ít ai có khả năng vượt qua.
Nhạc Thần từ lúc trên thác nước nhảy xuống, nội phủ chịu qua tổn thương, thân thể so với trước kia kém hơn rất nhiều, cực kì úy hàn, mới cuối mùa thu, đã phải mặc áo lông, chất vải màu xanh, thiết kế hơi chút bó sát.
Nhạc Thần ở trên đài hướng người nghe khom người làm lễ một cái, an tĩnh mà nhã nhặn, tu thân kiết lập*, một mình tịch mịch mà thanh cao.
(*) Kiết: cô đơn; Lập: đứng.
Lý Lực đỡ cậu ngồi tốt trên băng ghế, đem đàn tỳ bà đặt vào trong tay cậu.
Nội thành Tang Hỗ chú trọng vũ nhạc, đối với nhạc công luôn luôn lễ độ, sau khi Nhạc Thần ngồi xuống, thính giả đều trở nên tĩnh lặng, ánh mắt đặt trên thân mình như thu lộ như lương nguyệt của người trên đài.
Sau đó Nhạc Thần không nghe thấy tiếng gì khác, trước mặt lại hiện ra cảnh một bờ sông, vân phá nguyệt lai, thanh phong khinh phủ*, ánh trăng trên sông dập dờn, cùng hình dạng ánh trăng trên không trung kết hợp thành một.
(*) Mây tan trăng đến, gió mát nhẹ nhàng.
Mi mắt Nhạc Thần khẽ khép, liễm mục, đem tâm đặt trên tỳ bà, trong lúc đó ngón tay thon dài khẽ khảy dây đàn, một khúc tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573135/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.