Gần đây Ngu Gia Tường rất bận, Nhạc Thần rút ra cảm nhận.
Trước kia chung quý hắn sẽ cùng cậu dùng cơm trưa và cơm chiều, hiện tại chỉ cùng ăn một bữa cơm chiều, bình thường cũng sẽ không đặc biệt đến xem cậu.
Nhạc Thần nghĩ là Ngu Gia Tường có chuyện quan trọng cần phải làm!
Chỉ cần Ngu Gia Tường vội đi, thì cậu có thể thực thi kế hoạch.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Thần rời giường ăn mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị một cái bao lớn và những vật phẩm cần dùng, cùng thực hạp, trong thực hạp có chứa chút điểm tâm.
Sau đó chuẩn bị một cái bọc khác đựng mấy bộ y phục.
Sau khi thu thập xong, Nhạc Thần đi báo cho Ngu Gia Tường một tiếng, Ngu Gia Tường đang ở trong thư phòng thương nghị sự tình cùng mưu sĩ của hắn, nên Nhạc Thần bị ngăn ở bên ngoài sân nhỏ.
Cùng thủ vệ nói hai câu, để cho bọn họ giúp đỡ chuyển lời một tiếng, nói cậu đi ra khỏi thành.
Nhạc Thần một thân y phục trắng xám, một đường đi ra kiên định, rồi lại lộ ra tiêu điều và cao ngạo.
Cậu quay đầu nhìn lại viện tử của Ngu Gia Tường một cái, gạch ngói nơi đó xanh tro, đấu củng* mái cong, mái hiên cao cao, trong ánh sáng tinh mơ túc mục mà trang trọng.
Nhạc Thần nhếch môi, trong mắt nặng nề, nối tiếp kiên nghị.
Bầu trời phía đông, thái dương đã muốn mọc lên cao, một mảnh sáng lạn rộng lớn, ánh dương quang chiếu khắp toàn bộ đại địa, là hy vọng quang huy chói lọi.
Nhạc Thần bước nhanh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573127/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.