Bị ánh mắt thâm sâu nhìn chăm chú, cho dù là trong giấc mộng, cũng làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Không phải cảm giác sắc bén khiến người bất an, nhưng cũng không phải mẫu thân yêu thương bồi tại bên người không chỗ nào cố kỵ, tóm lại, Nhạc Thần cảm thấy không được tự nhiên, đem ánh mắt mở ra xem, nguyên tưởng rằng chăm chú nhìn cậu sẽ là hỗn trướng Đại tướng quân kia, không nghĩ tới đập vào mắt lại là người làm cậu một lòng lo lắng vướng bận ‘Đại ca’.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thần là, chính mình chớ không phải tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo giác, vì để xác định, cậu chặt chẽ nhìn người trước giường, nhẹ gọi một tiếng, “Tiểu Ngân.”
Thích Ngân ngồi ở băng ghế cạnh giường, trên mặt thần tình mệt mỏi, thân thể nhưng lại cố định thẳng thắn, thấy Nhạc Thần nhìn, ánh mắt trầm trọng còn mang theo phức tạp.
Nhìn đến Nhạc Thần mở mắt, ánh mắt hắn cũng không có xuất hiện quá nhiều biến hóa, nghe được Nhạc Thần kêu gọi, hắn mới gật đầu, “Nhạc Thần, ngươi tỉnh!”
“Thật là ngươi sao? Ta cho rằng sẽ không thấy được ngươi.” Nhạc Thần xác định đây thật sự là Thích Ngân, liền cố gắng từ trên giường chống dậy, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào, khiến người nghe xong không từ được xót xa đau lòng.
“Ta không sao, ta đã trở về.” Thích Ngân nhìn Nhạc Thần tự mình cố sức ngồi lên, một tay giúp cậu ngồi dậy tựa lưng vào giường.
“Ngươi không biết ta có bao nhiêu lo lắng, ngươi cũng không thèm nói cho ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573112/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.