Thời điểm Nhạc Thần buông tha hy vọng, phía trước cách đó truyền đến thanh âm nhánh cây bị đạp lên lả tả.
“Thích Ngân, là ngươi sao?” Nhạc Thần khẩn trương nhìn đến địa phương truyền đến âm thanh, nhưng là, trong rừng cây lúc này chỉ tản ra ánh sáng hôn ám, thấy không rõ hình ảnh xa xa, cậu lại sợ hãi đó là dã thú, vì thế chỉ có thể tránh ở phía sau đại thụ cảnh giác quét nhìn bốn phía.
“Nhạc Thần, ngươi ở trong này?”
Cách đó không xa truyền đến thanh âm Thích Ngân trầm thấp hùng hậu, Nhạc Thần nhìn đến thân ảnh Thích Ngân xuất hiện trong tầm mắt.
Đã muốn bất chấp tất cả mọi chuyện, trong lòng Nhạc Thần như buông xuống tảng đá lớn, cậu hướng đến chỗ Thích Ngân chạy tới, chân đạp vào cành khô trên đất bị đau cậu cũng không cảm nhận được.
“Thích Ngân, ngươi đi nơi nào, ta tìm ngươi thật lâu.” Ngữ khí Nhạc Thần đã mang theo nức nở, giống như mưa dầm nhiều ngày trông thấy thái dương cực vui mà khóc.
Cậu cứ như vậy, chỉ vây quanh một kiện quần áo bổ nhào vào lòng Thích Ngân, khẩn trương sợ hãi mới vừa rồi, từ khi nhìn thấy người này đi đến đều biến mất, “Ngươi đi lâu như vậy, ta nghĩ đến ngươi đã xảy ra chuyện.”
Trong tay Thích Ngân dùng một phiến lá thật lớn gói lấy quả lê cùng quả đào, bị Nhạc Thần một phát nhào đến, trái cây bên trong đều rơi xuống đất, ánh mắt Thích Ngân có chút đăm đăm, thân thể Nhạc Thần cứ như vậy ở trong lòng hắn.
Nhưng là, lúc này, hắn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573104/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.