Nghe trong lời nói Nhạc Thần mang theo phẫn nộ cùng bi thương, Thích Ngân đương nhiên vẫn như cũ không thể lý giải, chỉ có thể nghĩ cậu đang nói mê sảng, nhưng cũng không muốn lại kích thích cậu, liền theo lời cậu nói, “Ngươi từ phía trên lăn xuống vẫn không thể về nhà, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Trong suy nghĩ Thích Ngân, vô luận Nhạc Thần cố gắng thế nào, đều không có khả năng quay về, cho nên hỏi trước hậu quả.
Thích Ngân vừa hỏi làm cho Nhạc Thần có chút khó khăn, cậu không nghĩ tới tình huống không thể quay về, làm sao không quay về được, nếu đã đến, vậy nhất định có thể trở về.
Nhạc Thần ghé vào lưng Thích Ngân, trầm mặc.
Thái dương hé mở nơi tầng mây, ánh mặt trời nơi sườn núi tuyết trắng phản chiếu, nhìn vào chói mắt dị thường.
Cậu bán mị mắt, sắc mặt bởi vì sinh bệnh trở nên ửng hồng, khẩu khí hô to, kiên định nói, “Không có khả năng, ta nhất định có thể trở về.”
Thích Ngân cho rằng cậu lại ăn nói điên khùng, nghĩ để cậu té xuống lần nữa, lần này mặc kệ cậu ccố chấp thế nào, xem xem trở về làm sao? Nếu như không thể, cậu sẽ đối mặt với hiện thực, sẽ không nổi điên nữa.
Thích Ngân hướng trạm canh gác lúc trước đi qua, lần này trên mặt binh lính đều mang theo kinh ngạc, muốn hỏi gì đó, lại nhìn sắc mặt Thích Ngân nghiêm túc, cuối cùng muốn nói lại thôi. Người trên lưng cũng là người ban nãy nên bọn lính không dám tỏ vẻ gì, để cho hai người đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573100/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.