"Tiểu Ngọc, thật xin lỗi con. Nhưng nàng đối với ta rất quan trọng, ta đành ủy khuất con rồi!" Bóng người đó chính là Lục Chính Phong. Hắn bước đến cạnh giường của Vinh Hi, tay khẽ nhẹ xoa đầu nàng nói, trong mắt có tia thương xót. Sau đó hai tay hắn kết ấn, một luồng khí lam nhạt khẽ truyền vào người Vĩnh Hi. Sau nửa khắc thì viên đan dược Vĩnh Hi uống lúc sáng từ người Vĩnh Hi đi ra, bao quanh nó còn là một luồng sáng màu lam. Lục Chính Phong cầm lấy sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng hắn không biết rằng khi hắn vừa rời khỏi thì người trên giường cũng đồng thời mở mắt. Đôi mắt nàng tràn đầy u sầu buồn bã. Nàng khẽ mở miệng nhỏ giọng nói, trong giọng nói nàng không còn vui vẻ nhưng hồi sáng nói chuyện với Lục Chính Phong: "Sư phụ, người thật sự...muốn tuyệt tình như vậy với Tiểu Ngọc sao?" Chắc hẳn sư phụ cũng biết, phương pháp này sẽ phải liên tục cấy linh lực vào người nàng để giúp người kia tỉnh dậy. Vì người được chọn là nàng, cho nên sẽ không ai có thể thay nàng cấy linh lực. Nhưng cứ mỗi lần như vậy nàng sẽ mất đi một phần linh lực. Đến cuối cùng, khi linh lực của nàng bị cạn hết mới có thể đánh thức được thần trí của người đó. Đồng nghĩa với việc nàng sẽ thành một phế nhân. Sư phụ thật sự muốn làm vậy với nàng hay sao?
Vĩnh Hi nghĩ ngợi một lúc lâu sau đó vì bị Lục Chính Phong lấy mất linh lực nên vô thức ngủ mất. Lúc này bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-chau-sa-thien-son-song-hi/2801292/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.