Chương trước
Chương sau
1 vạn năm sau

"Tiểu thư, người đừng chạy nữa, sẽ ngã mất!" Một giọng nói nữ tử mang theo lo lắng vang lên.

"Nhã Linh tỷ tỷ, ta tốt lắm, không sao đâu." Tiểu nhân nhi đang chạy cười khanh khách nói, tiếng cười của nàng như chuông bạc khiến mọi buồn phiền đều theo nó mà bay đi hết.

Nhã Linh nhìn tiểu nhân nhi một thân y phục tím, với mái tóc dài cũng được búi hai bên. Trên hai búi tóc của nàng còn cài thêm cây trâm nhỏ bằng bạc. Đôi mắt đen lúng liếng chuyển động linh hoạt, môi hồng chúm chím đang hướng phía nàng nở nụ cười. Vẻ đẹp này thật sự có thể khiến trời đất chao đảo, khiến người nhìn thật muốn đem hết những gì mình đang có dâng lên chỉ muốn đổi lại nụ cười của nàng.Từ sau khi tiểu thư quay về nàng được phái đến hầu hạ người. Nàng biết tiểu thư vì trước kia chịu ấm ức quá nhiều nên người mới không muốn quay trở lại thân thể khi trước nữa. Như vậy cũng tốt, tiểu thư sẽ không vì những chuyện trong quá khứ mà đau buồn nữa.

Nhã Linh vừa nghĩ vừa đi theo tiểu thư nhà mình cho nên có chút không nhập tâm. Lúc nàng nhìn lên đã thấy Nhược Hi cách mình một đoạn khá xa, vì vậy nhanh chóng đuổi theo. Tiểu thư từ bé đã thích tu luyện, hiện giờ lại dùng mấy thuật pháp người luyện được để trêu chọc nàng.

Nhược Hi bên này đang vui vẻ chạy, không để ý đến đằng trước mình có người. Chạy thêm mấy bước, cả người đều đâm vào một đệm thịt. Còn chưa đợi nàng hoàn hồn, thân hình nhỏ nhắn được nâng lên. Nhìn thấy người vừa bế mình lên, Nhược Hi cong môi cười ngọt ngào gọi: "Tử Lam ca ca~"

Nhã Linh thấy vậy cũng đến hành lễ: "Tham kiến Ma tôn!" Lãnh Tử Lam nhàn nhạt gật đầu sau đó tầm mắt chuyển lên tiểu nhân nhi đang được hắn ôm trong lòng.

Nhìn tiểu cô nương phấn nộn trong lòng lòng nũng nịu ngọt ngào cười gọi hắn, Lãnh Tử Lam cũng cong khóe môi, lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng, trong giọng đem theo sủng ái nói: "Muội chạy đi đâu mà nhanh như vậy, còn không chú ý đường phía trước."

"Muội chơi đùa với Nhã Linh tỷ tỷ một chút. Không cẩn thận đụng phải Tử Lam ca ca rồi." Đôi mắt to tròn ngập nước chớp chớp, đem sự tình nói ra. Giọng nói trẻ con đầy vẻ hối lỗi.

"Lần sau lại không cho phép lại chạy nhanh như vậy nữa!" Lãnh Tử Lam điểm nhẹ lên mũi nàng rồi nói.

"Ân" Nhược Hi gật đầu, chiếc trâm bạc được cài trên tóc nàng cũng vì vậy mà tạo ra tiếng động.

"Tiểu Hi, đại ca ca đến thăm muội!" Ở đằng sau lại có tiếng nói phát ra. Nhược Hi nhìn thấy người đang bước đến thì cười tươi gọi: "Đại ca ca~" Tiểu cô nương có thói quen kéo dài âm cuối khi gọi người, khiến trong lòng đối phương mềm nhũn. Lãnh Tử Lam đem nàng đặt xuống dưới đất sau đó lại nhìn người đang đi đến.

Nhã Linh nhìn người đang đi đến thì lại một lần nữa khom người hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ!" Công Dương Huyền Minh gật đầu một cái sau đó nhìn Nhược Hi.



"Tiểu Hi lại lớn thêm một chút rồi!" Công Dương Huyền Minh ôn nhu nói sau đó bước đến đem Nhược Hi ôm vào trong ngực, nhịn không được véo nhẹ má nàng một cái. Má tiểu cô nương mềm mại lại có nhiều thịt, nhưng hắn không dám dùng sức. Sợ làm làn da căng mịn dưới tay bị thương mất.

"Hôm nay Đại ca ca cùng Tử Lam ca ca đến mừng sinh thần Tiểu Hi sao?" Nhược Hi cười tươi như hoa nói, trong mắt là chờ mong không che giấu.

"Đúng vậy, đến mừng sinh thần Tiểu Hi, còn là để tặng quà sinh thần cho Tiểu Hi!" Công Dương Huyền Minh cười nói sau đó bế theo nàng vừa đi vừa nói chuyện.

Nhược Hi nghe thấy mình được tặng quà sinh thần, tâm trạng vui vẻ. Nàng được đại ca ca bế trên tay, miệng nhỏ không ngừng nói chuyện. Mãi khi vào đến đại điện, nhìn thấy phụ mẫu nàng mới ngừng lại.

"Tiểu Hi lại nghịch ngợm, quậy phá đại ca ca đòi đại ca ca bế có đúng không?" Công Dương Phong Sở thấy hai lớn một bé bước vào trong đại điện thì nói. Dù lời nói là trách cứ nhưng trọng giọng nói thì chỉ có phần sủng nịnh.

"Tiểu Hi nào có, là đại ca ca tự mình bế Tiểu Hi nha." Nhược Hi vừa được Công Dương Huyền Minh thả xuống đất lại nhanh nhẹn chạy đến chỗ phụ thân lấy lòng. Công Dương Phong Sở thấy nữ nhi hưng phấn bừng bừng hướng mình chạy tới thì ôm lấy nàng, khẽ mắng yêu một tiếng: "Tiểu nghịch ngợm con!"

"Tiểu nữ nghịch ngợm mong Ma tôn không đế ý!" Công Dương Phong Sở nhìn nam tử quỷ mị cười nói. Ông nói cho có vậy thôi chứ trước nay Ma tôn đối với nữ nhi này của ông là cưng chiều, cũng sẽ không để ý đến con bé nghịch ngợm.

"Tiểu Hi từ bé đã hiểu chuyện, tại hạ sao có thể trách nàng. Huống hồ tiểu hài tử nghịch một chút mới tốt." Lãnh Tử Lam ngồi xuống cười nói, hắn xưng tại hạ trước mặt Công Dương Phong Sở chứ không xưng là bản tôn, cho thấy hắn hôm nay đến không mang theo thân phận Ma tôn. Mà chỉ đơn giản là một người ca ca đến chúc mừng sinh thần của muội muội. Sau khi đầy tháng nàng, hắn cứ cách một hai tháng sẽ đến thăm nàng một lần. Nàng từ bé đã quen thuộc hắn, thích nũng nịu hắn đòi hắn dẫn đi chơi. Từ đó cứ đến dịp vui hay sinh thần của nàng hắn cùng Huyền Minh và Duệ Khải đều bồi nàng xuống núi chơi một chuyến. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn đến trước một ngày chính là để đem nàng xuống nhân gian chơi.

"Hoàng thúc, sinh thần năm nào con cùng Duệ Khải và Tử Lam đều dẫn Tiểu Hi xuống núi chơi. Năm nay cũng muốn đem nàng xuống núi một chuyến." Công Dương Huyền Minh cười nói, lại liếc đến vẻ mặt hưng phấn của muội muội đang ngồi trong lòng Mộ Dung Nguyệt Hạ kia.

Mộ Dung Nguyệt Hạ từ hạ sinh Nhược Hi, bà bảo hộ nàng vô cùng chặt chẽ. Cứ mỗi lần nghe nói nàng xuống núi là trong lòng lại dâng lên một cỗ sợ hãi. Sợ nàng lại giống trước kia, sẽ rời xa bà. Nhưng qua mấy lần Duệ Khải cùng Huyền Minh thuyết phục bà cũng đồng ý cho Nhược Hi xuống núi. Có ba người bọn họ đi cùng Tiểu Hi thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Mộ Dung Nguyệt Hạ nhẹ nhàng hướng Tử Lam nói: "Làm phiền Ma tôn rồi!" Nàng sao có thể không biết trong lòng vị này là đang nghĩ gì. Có điều ba trăm năm nay thấy hắn sủng ái nữ nhi nhà mình, còn có khi xưa hắn giúp nữ nhi chuyện lớn như vậy. Nếu có người này là hiền tế, hẳn sẽ không tồi.

"Đế hậu khách khí rồi!" Tử Lam cười nói. Nói chuyện một lức đợi Duệ Khải đến, thì Tử Lam cùng Huyền Minh cũng hành lễ với Đế quân và Đế hậu đem theo Nhược Hi xuống nhân gian.

Nhược Hi cũng không phải lần đầu xuống đây, vì vậy đường đi rất quen thuộc. Nàng còn dẫn cả Nhã Linh đi cùng, Mộ Dung Nguyệt Hạ sợ ba người kia là nam tử có những chuyện không tiện chăm sóc cho nên để Nhã Linh cùng đi. Nhược Hi được xuống núi vui mừng phấn khởi kéo theo mọi người đi một vòng chơi. Đến khi nàng mệt lả thì mới đi ăn. Trong dịch quán, các món ăn được bê lên. Tiểu nhị nhìn mấy người ngồi đây khí chất cao quý, dung mạo không tầm thường thì biết những người này không dễ đắc tội vì vậy phục vụ càng tận tâm.



Khi ăn uống mọi người đều rất vui vẻ trò chuyện, nhưng sau khi ra đến bên ngoài một việc ngoài ý muốn xảy ra. Nhóm người của Tử Lam chạm mặt Lục Chính Phong cùng Tô Ngọc ở ngoài cửa. Duệ Khải nhìn thấy Lục Chính Phong theo bản năng ôm Nhược Hi từ dưới đất lên. Cẩn thận đem nàng vào trong ngực mà bảo hộ, ánh mắt cảnh giác nhìn Lục Chính Phong.

"Thái tử điện hạ, Ma tôn cùng tướng quân cũng ở đây sao?" Lục Chính Phong nhìn thấy ba người trước mặt thì hành lễ. Sau đó dư quang chợt lóe nhìn đến tiểu nhân nhi đang được Duệ Khải bộ hộ trong tay. Chưa nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn đã ngẩn người, thật giống!

Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh nhìn Nhược Hi nói: "Đây là tiểu đế cơ sao?"

Nhược Hi lúc này nhìn đến nam tử tuấn tú ôn hòa đang cười với mình kia, trong lòng không hiểu sao thật khó chịu. Nàng cũng không đáp lại lời hắn quay đầu ôm lấy cổ ca ca của mình nói: "Ca ca, Tiểu Hi muốn ăn kẹo hồ lô kia." Bàn tay nhỏ bé chỉ đến quầy bán kẹo đằng kia, đôi mắt long lanh sáng rực nhìn Duệ Khải.

"Được để đại ca ca mua cho muội." Huyền Minh nhíu mày nhìn Lục Chính Phong, giọng nói trầm thấp: "Có thời gian rảnh nên bồi tiểu đế cơ xuống núi chơi một chút. Bọn ta còn có việc, đi trước một bước vậy!"

"Vậy không làm phiền Thái tử điện hạ cùng Ma tôn nữa!" Lục Chính Phong nghe vậy cũng biết điều mà hành lễ.

Hắn nhìn mấy người đang rời khỏi, người kia hình như là Nhã Linh? Từ khi nào Nhã Linh lại được Thiên Sơn thu nhận vậy. Còn có tiểu nhân nhi kia, nhìn nàng thật giống Tiểu Ngọc. Tô Ngọc bên cạnh hắn lúc này đã hoàn toàn hóa đá. Thật sự vị tiểu đế cơ kia rất giống Vĩnh Tiểu Hi khiến trong lòng nàng ta có chút chột dạ. Ba trăm năm nay Lục Chính Phong đối với nàng ta không mặn không nhạt khiến nàng ta không dám làm ra chuyện gì khác. Sợ bị Lục Chính Phong nhìn thấu.

Mà Nhược Hi bên này không hiểu sao sau khi gặp người kia nàng rất khó chịu, khẽ quay đầu nhìn lại. Lại nhìn thấy khuôn mặt của một nữ tử xinh đẹp cũng đang nhìn mình. Trong đầu nàng oanh một tiếng, muốn nổ tung giống như có ký ức gì đó bắt nàng phải tiếp nhận.

Nhược Hi ôm lấy đầu, thở không ra hơi mắt nhắm nghiền lại. Khiến cho mấy vị thần tiên đi bên cạnh nàng hốt hoảng, liền mau chóng đem Nhược Hi về lại Thiên Sơn.

Nghe thuộc hạ nói mấy người Tử Lam đi chưa tới một khắc đã trở về, Công Dương Phong Sở còn chưa kịp hỏi đã thấy thuộc hạ thân tín chạy vào nói: "Đế quân, tiểu đế cơ bị đau đầu hiện đã đưa nàng về tẩm điện rồi!"

Nghe vậy, Công Dương Phong Sở lập tức đến điện của Nhược Hi. Nhìn nữ nhi bảo bối mặt trắng bệch, đã lâm vào hôn mê thì lo lắng. Nhìn y tiên bên cạnh hỏi: "Tiểu đế cơ rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

"Bẩm Đế quân, tiểu đế cơ không có gì đáng ngại. Tiểu đế cơ là bị linh lực phản phệ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ hết." Y Tiên cung kính nói.

Nghe vậy, người trong phòng đồng loạt thở phào. Mộ Dung Nguyệt Hạ ngồi bên giường nhìn nữ nhi mà rơi lệ. Đêm hôm đó, trong Cẩm Vân điện của Nhược Hi, một đôi đồng tử khẽ hé. Đôi mắt đen láy không còn linh động mà vô hồn. Nàng khẽ ngồi dậy, hóa thành một làn sương tím bay đi mất. Đến trước một tòa điện ghi Khánh Vân điện, nàng mới dừng lại. Nhìn tòa điện nguy nga tráng lệ yên ắng, nàng liền đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.