Dạ Cẩn Hiên cầm chặt khăn tay của mình như muốn xé rách nó, nàng ta cảm thấy ganh ghét và đố ky, tại sao ai ai cũng đứng ra bênh vực cho nàng ta chứ.
Thời gian không có Minh Châu ở đây ả ta đã cố gắng thể hiện bản lĩnh của mình khiến cho toàn bộ hoàng cung đều biết đến tam công chúa là ả
Tuy chỉ có mấy tháng nhưng phụ hoàng cũng đã ghé mắt đến ả ta, các phu tử cũng hết lời khen ngợi ả ta khiến cho á ta vô cùng cao ngạo.
Ai ngờ chưa được hưởng thời khắc ấy lâu một chút thì nàng ta đã trở về chiếm lấy mọi ánh sáng của ả ta. (1
Nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn chứ ả ta làm sao có thể thay đổi quyết định được, chỉ mong phụ hoàng sẽ phạt nàng ta thật nặng, tốt nhất là cấm túc có như thế ả ta mới có thể ngóc đầu lên được.
Hy Quý Phi nhìn thấy vẻ hối lỗi của nữ nhi thì cũng đã dần nguôi giận, là phụ mẫu ai chẳng lo lắng quan tâm đến hài tử của mình chứ nhất là bà khó khăn lắm mới có được một mình nàng, nàng mà có làm sao thì bà sống sao nổi.
Bà biết hoàng thượng chỉ nói thế thôi chứ thực chất sẽ không nỡ phạt nàng, bà liền quay sang mỉm cười nói :
"Hoàng thượng, bát nha đầu đã biết lỗi rồi chúng ta nể mặt Mạc hiền điệt cùng Vô Thiên mà tạm tha cho con bé đi.
Hay là thế này còn hơn mười ngày nữa Châu nhi đến tuổi cập kê chúng ta phạt con cấm túc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-chau-sa-hoa-truyen/4060474/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.