Dù sao bây giờ Tây quốc cũng đã lui binh gửi thư nghị hòa nên La tướng quân trở về thời điểm này là thích hợp
nhất.
Dù sao ông ấy cũng đã cống hiến cho Lưu quốc gần hết quãng đời của mình rồi cho nên Y tin rằng phụ hoàng sẽ
hiểu cho tấm lòng của Y.
La phu nhân thời gian này gầy đi nhiều, bà nhìn thấy nữ nhi thì mệt mỏi thời gian này gần như tan biến, để nữ nhi
ở lại kinh thành bà có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến sức khỏe và tương lai của nữ nhi bà đnah phải chấp nhận.
Giờ đây nhìn thấy nữ nhi đã trưởng thành và xinh đẹp như thế này bà có biết bao nhiêu tự hào, tuy chỉ mới không
gặp có mấy năm mà bà đã cảm thấy thời gian như lâu lắm rồi.
Khi biết nữ nhi cùng bát công chúa trốn hoàng cung đếnđây bàđã nhẹ nhàng trách :
"Sao con lại đến đây, có biết nơi này nguy hiểm như thế nào hay không, lại còn cùng bát công chúa lén trốn đến
day nula, con that la ".
Khả Hân lúc này đã không khóc nữa nhưng giọng nói vẫn còn nghẹn ngào :
"Nữ nhi ở kinh thành nghe được tin của phụ mẫu thì làm sao mà có thể bàng quan thờ ơ cho được, lòng con nóng
như lửa đốt ở yên kinh thành mà được ý ".
Dạ Vô Thiênđứng đó liền giải vây cho nàng :
"La phu nhân, phu nhân cũng đừng trách nàng ấy, phận làm nữ nhi nàng ấy làm vậy cũng là điều dễ hiểu mà thôi, chẳng qua tính cách có hơi vội vàng nhưng cũng may mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-chau-sa-hoa-truyen/4060462/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.