Lâm Chiêu Viễn đã lớn như vậy rồi, nhưng số lần rời xa cung Minh Nguyệt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cảnh vật bên ngoài làm cậu thấy xa lạ nhưng cũng khiến cậu ngạc nhiên sửng sốt, trong lòng cậu có chút sợ hãi, nắm tay Thỏ ca ca nhắm mắt đi theo đuôi ca ca, cẩn thận từng li từng tí quan sát thế giới mới chưa thấy bao giờ.
Lâm Đình hỏi cậu: "Lục đệ có thích ra ngoài chơi không?"
Cậu vẫn còn biết bản thân mình là Lục đệ, ra sức gật đầu: "Thích lắm!"
Giọng nói ấm áp của Lâm Đình vang lên: "Vậy sau này huynh sẽ thường dẫn đệ ra ngoài chơi."
Lâm Chiêu Viễn nói: "Dẫn muội muội!"
Lầm Đình bật cười: "Được, dẫn cả muội muội đi cùng."
Bọn họ đi đến nơi cho chó thả hoang gần ngoài hoàng cung, ngay cả thị vệ tuần tra đều vô cùng nghiêm túc và hung dữ. Lâm Đình đi đến một tòa nhà rách nát, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ lim để hờ ra, gọi hai tiếng "Tai Dài".
Bọn họ vốn định bắt đầu tìm từ đây, kết quả là ba người vừa mới bước vào, một cái bóng trắng chạy ra từ trong đống lá khô chất chồng, vọt tới bên chân Lâm Đình vẫy đuôi liên tục, cái đầu nhỏ dụi dụi vào mắt cá chân cậu.
Lâm Đình vừa mừng vừa sợ, cúi xuống ôm chú chó nhỏ lên, không để ý trên lông tơ trắng thuần của nó dính đầy bụi lá khô, vui vẻ hỏi: "Mày ở đây chờ ta à?"
Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-cap-tra-xanh-xuyen-thanh-tieu-dang-thuong/2436360/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.