Phong Mạn Mạn thường phải làm “trẻ em không nơi nương tựa”, bởi ba Phong vì dành riêng mười lăm ngày cùng Mẹ Phong (mẹ) hưởng tuần trăng mật lần 2 nên gần đây, thường xuyên tăng ca, mà vốnkhông đi làm ở nhà nội trợ Mẹ Phong , vì an ủi em gái sắp ly hôn màthường xuyên không ở nhà.
Tóm lại, Phong Mạn Mạn, đứa nhỏ lười biếng này đương nhiên không có ai coi ngó.
10 giờ sáng, Phong Mạn Mạn ăn xong bữa sáng liền login.
Nhìn xung quanh mênh mông một màu đen, trừ chính cô, chỉ có Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: A! Không phải buổi chiều mới đến hẹn sao? Sao anh lên sớm vậy?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Anh thức dậy liền login, định tìm xem có tin tức gì liên quan đến nhiệm vụ này không, kết quả vẫn chẳngcó gì.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy làm sao bây giờ?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn : Không sao, cứ thử như hôm qua ấy.
[ nêu lên] Bắc Phong Giang Thượng Hàn muốn nắm tay bạn, đồng ý hay không?
Tiếp theo là diễn biến hệt như ngày hôm qua, mà kết quả, vẫn là thường xuyên thất bại. Ăn ý ơi là ăn ý……
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Tiểu Mạn, em đang xài laptop hả?
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:??? Không phải……
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Vậy nhà em có đường từ (ta đoán là thứ giống headphone) không?
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cái gì vậy?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Vậy……
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-bo-bien-giang-minh-nguyet-han/119377/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.