Bỉ Ngạn không từ chối Bạch Linh, cũng không đồng ý, giữ một thái độ vừa im lặng vừa dịu dàng, lại càng khiến cho Bạch Linh chết mê chết mệt không thôi, mỗi ngày đều đòi sống đòi chết muốn gặp Bỉ Ngạn
Lam Tu thấy vậy thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin lỗi Tạ Mẫu Đơn, sau đó lôi tên cố chấp cuồng này đi
Chờ đến khi khách nhân đều vãn đi, Tạ Mẫu Đơn đem Bỉ Ngạn tới phòng tắm, tự tay pha nước tắm dưỡng da cho cô bé, nàng hỏi Bỉ Ngạn đang nhắm mắt mơ màng trong buồng tắm: “Con thực sự thích Bạch Linh hả? Nếu con thích hắn thì cứ nói với nương… nương cũng không muốn con vì nương mà dối lòng mình”
Bỉ Ngạn một thân trắng nõn, mái tóc đen dài hơi ướt, nheo mắt nhìn bản thân trong chiếc gương đồng đối diện, nàng khẽ mở miệng nói: “Nương… là người cứu con khỏi số mệnh bắt buộc phải chết… người là song thân phụ mẫu của con”
“Nương biết con là một đứa trẻ biết báo ân, thế nhưng nương sẽ không ngăn cẳn bất cứ ai đi tìm hạnh phúc của mình” Mẫu Đơn nén đau xót trong lòng nói Sự thực là để đứa trẻ này đi nàng sẽ rất đau lòng
Chăm sóc một thời gian qua, đứa trẻ còi cọc ấy nhanh chóng thay da đổi thịt, giống như nụ hoa e lệ được tưới lên sương sớm, chỉ chờ là sẽ nở rộ Cảm giác tự tay ngắt bông hoa mình chăm sóc cẩn thận đưa cho con lợn trắng họ Bạch kia thật sự chẳng tốt đẹp tẹo nào!
“Nương, Bỉ Ngạn là của nương, của Mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/92622/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.