Hắn lẳng lặng thở ra một hơi khói, trong lòng lại trống rỗng không hiểu vì sao cô đơn tới thấu xương. Vết sẹo màu tím dọa người trên ngực trái như lại nhói lên từng đợt, như nhắc nhở cho hắn nỗi cừu hận chưa bao giờ nguôi ngoai.
Sau đó một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngực trái của hắn, hắn hạ mắt xuống nhìn người đã tỉnh bên cạnh, một đôi con ngươi màu xanh lục nhìn chằm chằm hắn.
“A Quang… ta thực sự…” Giống như không bao giờ có thể chạm tới ngươi.
Lục Cẩn Hằng một khắc kia nhìn ánh mắt thất lạc của hắn, lại khó hiểu đau lòng, khó hiểu cảm thấy muốn khóc, khóc thay cho tâm tình kia của A Quang. Hắn cảm thấy A Quang giống như rất đau đớn, như một con dã thú bị thương lặng lẽ liếm láp vết thương vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1853144/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.