Theo như thời gian Cẩm Nhuệ hoạt động trong hoàng cung Hắc quốc, nàng lại càng như bị dính tại nơi này, thời gian có thể trở về Mẫu Đơn Các cũng ít hơn rất nhiều. Nàng sớm đã rõ những điều này, lại không ngờ được Hắc Thuận sẽ tới tận nơi mà mời chào nàng ở lại một cách trắng trợn!
“Hoàng đế bệ hạ, ta không có nhu cầu làm bác sĩ hoàng gia, ta đã quen ở bên ngoài rồi, nếu như suốt ngày chỉ quanh quẩn trong này sẽ phát điên mất.” Cẩm Nhuệ vô cùng bình tĩnh từ chối cành ô liu của Hắc Thuận, cũng vô cùng khôn khéo tỏ vẻ: “Nếu như hoàng gia cần tôi, tôi sẽ ngay lập tức tới, xin hoàng thượng ngài hãy yên tâm!”
“Ta không muốn một lời hứa suống, nếu như lúc chúng ta cần tìm ngươi lại tìm không thấy chẳng lẽ lại ngồi khóc sao? Lỡ như ngươi bị kẻ nào giết mất!? Cẩm thần y, ngươi đã tự mình bước vào hoàng cung, phô bày y thuật của ngươi, thì ta xin phép nói thẳng, chẳng có lý do gì để ta thả ngươi rời đi cả!” Hắc Thuận cong cong cười.
Biển người mênh mông, thả cô gái này ra ngoài chẳng lẽ lại cứ chờ cô ta ngoan ngoãn chạy về túi?
Làm một hoàng đế, Hắc Thuận tỏ vẻ, hắn không thích việc chờ đợi vào một sự không chắc chắn, nhất là chuyện liên quan tới sinh mạng. Tốt nhất là phải thu Cẩm Nhuệ vào túi mới an tâm được!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1853018/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.