“Chưa có thông tin gì sao?” Mẫu Đơn cau mày nhìn Hắc Phượng, nàng mấy tiếng này đều cả người buồn bực, cả người không có nổi sức để ăn uống gì. Mỗi một giây phút trôi qua, cơ hội để tìm thấy được tiểu bé con lại càng thêm mong manh!
“Vệ binh toàn thành phố đang lùng sục khắp nơi, chỉ là Hắc Long Thành rất rộng lớn, không chỉ ở mặt đát mà còn ở trên không trung cũng có rất nhiều nơi để ẩn nấp.” Hắc Phượng cũng vô cùng khó xử nói. Hắn còn cảm thấy một cảm giác vô cùng quái dị, giống như kẻ bắt cóc lần này, vô cùng, vô cùng quen thuộc Hắc Long Thành!
Mẫu Đơn nhìn hắn quần áo xộc xệch cũng biết tên này đã rất cố gắng rồi, nghĩ lại chỉ trừ bỏ lần ở Phong Nguyệt Thành hắn có khiến nàng phải chịu chung vết thương một chút ra, Hắc Phượng cũng chưa có lần nào thực sự tổn thương nàng, mà còn vô tình hay hữu ý giúp nàng rất nhiều.
“Đa tạ!” Cho dù là vì lí do gì, hắn cũng xứng đáng với một lời cảm tạ chân thành từ nàng!
“Ta…” Hắc Phượng giật giật hầu kết, sau đó đi tới, cầm lên một nhánh tóc đen của nàng. “Ta… chưa từng cần nàng phải trả lại cho ta thứ gì!”
Hắn chưa từng đỏi hỏi hồi đáp, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ép buộc Mẫu Đơn phải làm gì cho hắn, hắn chỉ là làm điều hắn muốn làm, truy tìm nàng, cướp lấy nàng, hay giúp đỡ nàng. Hắc Phượng hắn chưa bao giờ cần hồi báo!
Mẫu Đơn bị ánh mắt của hắn làm cho cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852920/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.