Bạch Nhâm Tịnh nói đúng ra, là một tên đần. Cuộc sống của hắn ngoại trừ luyện kiếm cùng giết người, thì cũng chỉ có luyện kiếm cùng giết người, hắn giống như một đứa trẻ, ngoại trừ những gì được dạy ra đều không biết thứ gì về thế giới bên ngoài cả, đơn thuần tới đáng sợ.
Đúng vậy, hắn đơn thuần tới đáng sợ, không biết thiện ác đúng sai, không cần quan tâm tới cảm nhận của kẻ khác, chỉ cần hắn muốn giết người, liền chém kẻ đó làm hai mảnh mà hoàn toàn không hề có cảm giác tội lỗi gì.
“Ồ, nếu vậy không phải hắn được nuôi dạy chỉ để trở thành một đứa trẻ chỉ biết giết người sao?” Mẫu Đơn gặm gặm bánh, nằm dài trong ngực Hy Tử Kỳ mà hỏi.
“Cũng không hẳn là xấu, Bạch quốc tôn sùng võ đạo tới điên cuồng, bọn họ ở vùng cực bắc đại lục, hai mặt giáp biển, thường phải chịu những cuộc tấn công từ hải thú đại dương công thành.” Hy Tử Kỳ phê duyệt công việc trên tay vô cùng nhanh, cũng không quên dùng giò heo sờ sờ một mảng mềm mại trong ngực. “Cách nuôi dạy của Hoàng thất Bạch quốc chính là như vậy, một võ giả chém giết không chút áp lực, mới có thê bình định được hải thú, bảo vệ được Bạch quốc.”
Giống như ở Hy quốc, Hy Tử Kỳ cũng được dạy ra một cách khá giống như vậy, trở thành một bạo quân thống trị tất cả đại lục hùng vĩ, tùy ý làm điều hắn muốn, chỉ cần điều đó mang lại lợi ịch cho quốc gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852902/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.