Khi Mẫu Đơn nghĩ nàng chắc là sắp hỏng mất rồi, đột nhiên, lại có một người đột ngột bước vào cuộc sống của nàng.
Đó chính là nam nhân cao quý nhất cung điện này, tháo tử của Thần quốc – Thần Ly. Thần Ly tới thăm nàng vào một ngày mưa, khi Mẫu Đơn đang ngẩn ngơ đi dạo dưới mưa, cả người ướt sũng, liền được Thần Ly bước tới cầm ô khẽ che.
Mẫu Đơn dừng lại, trân trân nhìn nam nhân xa lạ trước mặt, ngôn ngữ trong đại não hoàn toàn không thể thoát ra được, bởi đã lâu lắm rồi nàng mới gặp được một người bằng xương bằng thịt.
Hắn là ảo giác của mình sao? Hay là mình điên rồi?
Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của Mẫu Đơn, khi cái đại não đã ngừng hoạt động từ lâu lại trở về dòng suy nghĩ. Nàng cho rằng có lẽ mình đã thực sự phát điên, tạo ra ảo giác về nam nhân trước mặt này.
Một nam nhân cầm ô, một cơn mưa lạnh lẽo, có phải hay không đều là ảo giác của nàng?
“Ha ha…” Mẫu Đơn đột nhiên bật cười, lại bị tiếng cười khàn khàn đặc sệt của mình dọa sợ, chính là nàng không nhịn được cười a… nàng không thể nào nhịn nổi, chỉ muốn cứ thế mà cười mãi…
Thế nhưng chiếc ô kia rơi xuống đất, rồi cơ thể lạnh như một khối băng vì ngâm nước mưa của nàng cứ thế mà rơi vào một vòng tay ấm áp, một lồng ngực ấm nóng, chứ không phải là ảo giác lạnh lẽo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852845/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.