Cẩm Nhuệ, Cẩm Nhuệ, Cẩm Nhuệ…
Mỗi đêm ấp tới, phía ngực trái của Lam Tu đều bỏng rát tới không thể chợp mắt, như đang gào khóc nhớ nhung ai đó, lại như đang gào thét muốn gặp gỡ, muốn được chạm vào.
“Lam Tu, tỉnh táo lại, trời đã sáng rồi!” Tiếng gọi của Bạch Linh khiến cho Lam Tu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hắn khiến cho Lam Tu nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau khi trở về từ Phong Nguyệt Thành, giống như kí ức từ hôm nào kia càng thêm sống động trở lại trong đầu hắn, tần suất mơ về Cẩm Nhuệ càng nhiều, giống như con cổ trùng kia đang kêu gào trong lòng hắn vậy.
“Điện hạ cho chúng ta 5 phút sau tập hợp ở chủ điện học viện.” Bạch Linh mặc vào người một trường bào màu đen nói. Ở học viện này, chỉ có Bạch Nhâm Tịnh được phép mặc trường bào màu trắng, đó chính là luật lệ ngầm ở học viện này từ lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852812/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.