Mẫu Đơn nhìn cảnh hai con bé ríu rít ôm nhau, cơ thể lại đột ngột bị rơi vào một vòng tay vững chắc, sau đó bị hắn nhấc bổng lên ôm chặt.
“Ah!!?”
Nàng kinh ngạc nhìn về phía sau, một khuôn mặt quen thuộc tới mức Mẫu Đơn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa lại ở sát bên cạnh nàng, sắc mặt nghiêm túc tựa như một đại cẩu đang nhìn chủ nhân, cũng ẩn chưa một chút ủy khuất như vật nuôi bị chủ nhân bỏ rơi, tội nghiệp nhìn nàng mà khóc trong im lặng.
“Hy… Tử Kỳ?” Mẫu Đơn ngơ ngác nhìn hắn, sau đó nàng xòa cười, giơ tay lên vuốt ve mái tóc xù đen của hắn. “Ngươi trở lại sao, vậy mà lúc rời đi tới khi trở lại đều không nói với ta một lời nào!”
Một cuộc sống thiếu đi Hy Tử Kỳ người này cũng rất buồn chán, Mẫu Đơn thực sự cảm thấy nhớ hắn rất nhiều khi hắn rời đi đột ngột như vậy.
Chính là mỗi lần nàng tới gần hắn đều sẽ chút ít nhớ tới những người kia, một đêm đầu đau đớn trong ký ức vẫn thường xuyên trở thành ác mộng tra tấn nàng, khiến cho nàng ngủ đều đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Hay ánh mắt thèm khát như một con dã thú của X vào ngày đó, chỉ lướt qua thôi, cũng khiến cho Mẫu Đơn nhớ lại liền nhức nhối không thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852803/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.