“Lần sau em đừng có đi khỏi tầm mắt của tôi! Không biết rời mắt khỏi em 1 giây thôi thì em sẽ gặp phải thứ gì nữa!”Lệ Tiêu tức giận lẩm bẩm, hắn cảm thấy có lẽ nên buộc một sợi dây lên cổ Bỉ Ngạn sau đó lôi đi, như vậy Bỉ Ngạn liền sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của hắn nữa!
“Thế nhưng không phải Tiêu ca ca mới là người sẽ bỏ rơi Bỉ Ngạn trước sao?” Giọng nói mềm nhũn của Bỉ Ngạn truyền tới từ phía sau
Lệ Tiêu giật mình quay người lại, liền thấy một vẻ mặt hắn chưa từng thấy ở nàng, đuôi mắt khẽ cụp, môi nhỏ mím lại thành một đường thẳng, không có cười đùa, cũng không có vô tri vô giác, đầu của Bỉ Ngạn hơi cúi khiến cho Lệ Tiêu hoàn toàn không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt của nàng
Trái tim của Lệ Tiêu run lên, tay nhanh hơn não làm theo bản năng ôm lấy Bỉ Ngạn, không muốn để bản thân phải nhìn thấy biểu cảm đau lòng đó Hắn cười gượng: “Em nói gì vậy, ta có bao giờ nói muốn rời đi đâu…”
Ít nhất là lúc này thì chưa…
Bỉ Ngạn ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh nước trong đuôi mắt đẹp tới mức khiến cho Lệ Tiêu sững sờ, trái tim lệch nhịp đập một tiếng “Bang” khiến cho hắn cảm thấy có chút khó thở, bức bối!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852773/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.