Một mảnh lá rụng nhẹ nhàng đậu lên mũi của Mẫu Đơn, khiến cho nàng ắt xì một cái, tỉnh lại nhìn xung quanh “Hy Tử Kỳ, sao đã tối như thế này còn chưa đánh thức tôi dậy? Tử Kỳ?”
Nàng chớp mắt, nhìn chiếc ghế trống trơn bên cạnh chiếc võng của mình, cùng với năm đứa trẻ đang nằm trong chiếc nôi, có chút không biết nói thành lời Đây là lần đầu tiên từ khi những đứa nhóc ra đời, Hy Tử Kỳ không ở bên cạnh nàng
“Hy Tử Kỳ…?” Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ, tựa như việc ngươi đã quen với việc một người kia ở bên cạnh, hung hăng chen vào cuộc sống của ngươi, mà không chịu rời đi Bây giờ hắn lại rời đi dễ dàng như thế…
Mẫu Đơn không cần ai giải thích, nàng biết là hắn đã rời đi rồi
Cứ như vậy liền rời đi, không một lời từ biệt Nàng cúi người ôm lấy tiểu nhị, con bé giống như cũng phát hiện cái gì đó không đúng, nước mắt rưng rưng một xu thế muốn òa khóc đòi người Nàng thở dài, nhẹ nhàng búng cái mũi của nó: “Người cũng đi rồi, con khóc có tác dụng gì hay không?”
Thôi vậy, cuộc sống của nàng sẽ lại trở lại như lúc ban đầu, không có người luôn luôn tìm cách bò lên giường, đuổi kiểu gì cũng không đi, cũng sẽ không có người, cho dù nàng nhắm mắt ngủ cũng sẽ im lặng túc trực bên cạnh
Hắn đã quyết định rời đi rồi, còn trở lại hay không, hẳn là phải hỏi chính bản thân hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852771/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.