Hy Tử Kỳ sau này nhớ lại, có lẽ, đó chính là hình ảnh đẹp nhất đời hắn từng thấy được Nàng ấy khóc, đôi môi tái nhợt khẽ hé mở, mệt mỏi cùng xanh xao, hốc mắt sâu tới thấy đáy, nhưng có lẽ cũng bởi vì vậy, đôi mắt kia, mạnh mẽ tới khiến người rùng mình, một giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi ra, trượt qua gò má, lăn dài rơi xuống một tiếng “tách!”
Giây phút đó, Mẫu Đơn đã tuyệt vọng rồi
Nàng đã mở to hai mắt, muốn dùng chút ánh lửa sinh mệnh còn sót lại để nhìn vào đứa bé của nàng, nàng muốn được là người chứng kiến khoảnh khắc nó sinh ra, và khoảnh khắc nó kết thúc cuộc đời thật đỗi ngắn ngủi của mình
Cho dù nàng còn… chưa được ôm nó vào lòng
Nước mắt lăn xuống, thế nhưng phán quyết lại không hề tới, Hy Tử Kỳ khờ khạo thu lại bàn tay, nhìn ngó xung quanh, rồi đi tới phía một chiếc nôi, đặt đứa bé xuống, sau đó hắn tìm một góc tường ngồi xuống, một bên vẽ vòng tròn, một bên nhìn chằm chằm vào Mẫu Đơn, chăm chú như đang nhìn bằng cả sinh mệnh của hắn vậy, với ánh mắt trong suốt chân thành tới không thể chân thành hơn
“Ô… ta…” Trong đám người đóng băng đứng ở cửa, bà cô Tịnh Tịnh yếu ớt đến mức trái tim cùng đầu óc chịu không nổi, hô lên một tiếng ôm ngực ngất xỉu, khiến cho người đứng bên cạnh ngay lập tức phải đỡ lấy
Bạch Liên xông thẳng tới chỗ chiếc nôi, kiểm tra hơi thở của em bé, sau đó thở phào, đứng chắn phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mami-cac-papa-lai-danh-den-cua-roi/1852738/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.