Editor: Muội
Lam Chính Bình bước ra từ cục cảnh sát không bao lâu. Đang đi ở trên đường thì di động trong túi áo liền rung lên, hắn lấy ra thì thấy là Diêu Mỹ Tĩnh gọi tới.
Hắn nhanh chóng bình phục tâm tình rồi trả lời: "Này, bảo bối, tại sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà gọi điện thoại tới đây nha?"
Đầu bên kia điện thoại Diêu Mỹ Tĩnh khanh khách cười rộ lên. Lam Chính Bình có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô lúc này lười biếng nằm nghiêng ở trên ghế dài, trong tay kẹp một điếu Carri, chung quanh sương khói tràn ngập một mảnh hình ảnh khiến người ta mất tinh thần.
Diêu Mỹ Tĩnh nói: "Nghe nói hôm nay anh đến cục cảnh sát."
Lam Chính Bình vừa mới sắp xếp lại tâm trạng, hắn cười gượng: "Em thật đúng là tin tức linh thông......"
Diêu Mỹ Tĩnh không mặn không nhạt nói: "Nghe được từ chỗ sĩ quan đó. Như thế nào, không bị khó xử đi?"
Lam Chính Bình trả lời: "Không sao đâu, hỏi mấy vấn đề liền thả anh đi."
Giọng Diêu Mỹ Tĩnh hơi hơi nâng lên: "Ồ?"
Cô hiển nhiên không tin Lam Chính Bình được thả ra dễ dàng: "Đơn giản như vậy?"
Lam Chính Bình nhạy bén ngửi ra chút dấu vết, hắn hỏi: "Bảo bối, em có phải biết nội tình gì hay không? Lộ ra một chút xem nào?"
Diêu Mỹ Tĩnh khẽ cười một tiếng, nói: "Xem ra luật sư vẫn chưa liên hệ với anh nha. Đàm Tuyết khi còn sống đã lập di chúc, sau khi chết đem hai phần ba tài sản trên danh nghĩa đều để lại cho anh. Chậc chậc, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mama/1079247/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.