Dường như Lý Diệu Diệu nghĩ tới điều gì đó, hai mắt bắt đầu ầng ậc nước, “Anh ơi, có khi nào trong hộp chuyển phát nhanh này là đầu của mẹ mình không.” 
Khương Dã cũng có suy đoán này, song cậu lại lắc đầu, nói: “Không, rất có thể là cái bẫy dụ chúng ta ra ngoài.” 
Khương Dã hạ quyết tâm không ra ngoài, mọi chuyện chờ đến hừng đông rồi tính tiếp. Tiếng huýt sáo trầm thấp vang lên liên tục, cả ba đều ngủ không được nên trùm chăn bông ngồi ở phòng khách. Khương Dã cảm thấy giai điệu huýt sáo này rất quen thuộc, chắc chắn là cậu đã nghe qua ở đâu đó rồi. Cậu nhắm mắt lại, cố hết sức hồi tưởng. Đương lúc một ý nghĩa mơ hồ chợt thoáng qua, bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa rất mạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, khiến cậu đánh mất manh mối quan trọng này. 
“Bạn học Khương Dã có trong đó không?” Một giọng nam vang lên ngoài cửa, “Tôi là Trương Dương ở Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh Sát thành phố Thâm Quyến, tối muộn rồi mà còn làm phiền cậu, nhưng có một vụ án muốn cậu phối hợp điều tra.” 
— 
Năm tiếng trước, chi cục Cảnh Sát thành phố Thâm Quyến. 
Thẩm Đạc dưới sự dẫn dắt của Trương Dương – đội trưởng đội Điều tra Hình sự trực thuộc chi cục Cảnh sát thành phố Thâm Quyến – đi đến phòng pháp y, phía sau anh ta là một đoàn người hùng hậu, ai nấy đều mặc tây trang chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị như một tấm ván sắt. Họ đi ngang qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mam-ac/2641787/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.