“Anh ơi, có phải anh có tâm sự không?” Lý Diệu Diệu nhìn Khương Dã, có hơi lo lắng. 
Khương Dã hờ hững đáp: “Không có.” 
“Chắc chắn là anh có,” Lý Diệu Diệu nhạy bén nhận ra chỗ không đúng, “Có phải cảnh sát báo tin xấu cho anh không? Anh muốn đi tìm mẹ mình hả?” 
Khương Dã nhíu mày, “Lý Diệu Diệu…” 
Nhỏ cắt lời cậu, nói: “Anh yên tâm, em tuyệt đối không làm vướng bận anh đâu. Hơn nữa em từng luyện kiếm đạo,” nhỏ cầm cây chổi lên, “Biết đâu đánh nhau còn lợi hại hơn anh thì sao.” 
Khương Dã lắc đầu, “Nhưng em nhát gan.” 
“Em không nhát gan nữa!” Lý Diệu Diệu lập tức đỏ mắt, “Bố không còn, mẹ cũng đi đâu mất tiêu, anh không thể đột nhiên biến mất như bọn họ được. Anh nhất định phải đưa em đi cùng.” 
Buổi tối, chờ Lý Diệu Diệu ngủ xong thì Khương Dã cũng lần mò đi vào phòng ngủ, lén lấy mấy bộ quần áo và quần lót trong tủ đồ ra. Con bé ngủ như lợn chết, sét có đánh xuống đầu cũng không tỉnh. Khương Dã đứng ở mép giường nhỏ, khom người sửa chăn lại cho nhỏ. Nơi đó thật sự quá nguy hiểm, cậu không thể dẫn nhỏ theo. Cậu lên đường ngay trong đêm, sau đó ngủ ở sân bay cả buổi tối, sáng hôm sau thì đánh răng trong toilet ở sân bay. Bên trong không có người, cậu rửa mặt, nhìn thấy Lưu Bội đang phản chiếu trong gương. Cô lẳng lặng đứng trong gốc, đôi mắt trắng dã như đang nhìn cậu. Cậu không để ý đến cô, cúi đầu mở điện thoại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mam-ac/2641769/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.