Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn bao nhiêu, hắn lại càng cười vui vẻ bấy nhiêu, sau đó cúi đầu hôn lên môi Khương Dã. Khương Dã cố gắng tránh né, vung tay định đấm hắn. Hắn nghiêng đầu tránh đi, chế trụ hai tay Khương Dã thật chặt, rồi rút đôi tất từ trong túi quần ra trói hai tay Khương Dã. Cậu bị hắn khóa chặt trên tường, hệt như một chú bướm bị đóng đinh. Cách vách là phòng của Bạch Niệm Từ, tiếng nói chuyện văng vẳng truyền tới. Nhà trọ này cách âm quá kém, đến nỗi mọi âm thanh đều rõ mồn một bên tai. 
“Cẩn thận, không khéo là bị bọn họ nghe thấy đấy.” Cận Phi Trạch hôn vành tai cậu. 
“Cách, xa, tôi, ra.” Khương Dã gằn từng chữ. 
Cận Phi Trạch làm lơ, “Khương Dã, cậu không tuân thủ hẹn ước, không trả lời tin nhắn của tớ, không nghe điện thoại tớ, còn lén chạy trốn, đổi sim điện thoại, tớ giận lắm. Tớ phải phạt cậu mới được.” 
“Phạt thế nào?” Khương Dã cười khẩy, “Chặt tôi ra sao? Đồ điên.” 
Cận Phi Trạch lấy một món đồ nhỏ xíu bằng cao su từ trong túi ra. Khương Dã nhìn chằm chằm thứ này, hơi nhíu mày. Nó có hình giọt nước, toàn thân nhẵn bóng, nhỏ nhắn và tinh xảo. 
“Trong đó có máy định vị vệ tinh, dù cho cậu ở nơi nào tớ cũng có thể tìm được cậu. Đừng cố gắng hủy nó làm gì, một khi tớ mất định vị của cậu thì điện thoại tớ sẽ tự động báo động.” 
Khương Dã thờ ơ hỏi: “Cậu không sợ tôi vứt nó đi à?” 
“Cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mam-ac/2641765/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.