Kiết Sái, nhà tang lễ. 
Hoắc Ngang cầm hũ tro cốt của Y Lạp Lặc bước ra khỏi nhà tang lễ. Lúc Y Lạp Lặc chết còn quá nhỏ, tro cốt đựng trong một chiếc hộp nho nhỏ nhẹ tênh. Hoắc Ngang cất hũ tro vào ba lô, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc Mercedes Benz đậu trước cửa nhà tang lễ. Thẩm Đạc mặc một chiếc áo bành tô màu nâu nhạt phối với sơ mi trắng thanh lịch, thắt lưng da quấn quanh vòng eo thon gọn săn chắc thoáng ẩn hiện dưới lớp áo khoác dài. Anh ta dựa vào thân xe và châm một điếu thuốc. Dưới đất có vài đầu lọc đã cháy, có thể thấy được anh ta đã đợi một lúc lâu. 
“Đại ân nhân, sao rảnh rỗi đến tìm tôi vậy?” Hoắc Ngang cũng móc thuốc lá ra, “Cho xin tí lửa.” 
Thẩm Đạc giúp hắn châm thuốc, nói: “Tro cốt của em trai cậu sắp xếp xong rồi à?” 
“Ừm.” Hoắc Ngang nói, “Sau này tôi đi đến đâu thì mang em ấy theo đến đó. Tìm tôi có gì không?” 
Thẩm Đạc nói: “Tôi nghe nói cậu không có việc làm, nên mang tiền đến cho cậu đây.” 
Hoắc Ngang cười, “Thôi thôi thôi, người khác kiếm tiền tốn thể lực và đầu óc, còn các anh thì phí mạng. Hơn nữa, dù gì anh cũng là nhà giáo nhân dân làm công ăn lương, sao lại đề cập đến mấy thứ thô tục như tiền bạc đó chứ?” 
“Nhà giáo nhân dân cũng phải ăn uống tiêu tiểu,” Thẩm Đạc sửa cà vạt lại, “Đây là chiếc cà vạt thủ công của Stefano Ricci ở Florence, chất liệu này có hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mam-ac/2641729/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.