Chương trước
Chương sau
Thực hạnh phúc trải qua một ngày, nhưng đến tối ngủ vẫn thấy hơi sợ. Tại Trung không biết mẹ mình giờ thế nào, nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi thế nào. Là mẹ thì ai cũng khó chấp nhận thôi, huống chi là giống cậu chứ; cuộc sống vốn đã không yên, giờ lại làm mẹ phải bận tâm lo lắng.

Cái tát kia của mẹ tuy mạnh nhưng khi Tại Trung nhớ lại cũng không thấy đau. Dù sao cũng là do cậu sai trước, không thể giống Duẫn Hạo bình tĩnh nói mình không hối hận được.

Không muốn Duẫn Hạo phải lo lắng cho mình nên Tại Trung chui vào lồng ngực ấm áp của Duẫn Hạo, trằn trọc cũng không dám.

Mẹ sợ con đường tương lai sau này của cậu khó đi, cũng hiểu là có lỗi với ân tình bao nhiêu năm của Trịnh gia. Dù sao Trịnh phu nhân đã cho hai mẹ con cậu rất nhiều, bây giờ Duẫn Hạo vốn phải toàn tâm toàn ý làm người thừa kế lại tuyên bố hắn muốn sống chung với cậu, không thể kéo dài hương hỏa. Trịnh gia kinh ngạc như thế cũng là chuyện có thể hiểu, huống chi đối tượng của con trưởng nhà mình lại là một đứa con của người làm, quả thực to gan lớn mật.

Mẹ hẳn cũng đã nghĩ đến, Tại Trung có thể cảm giác được sự tuyệt vọng khi mẹ nhìn cậu. Đúng vậy, cậu đã làm mẹ phải thất vọng rồi. Đây là vết thương mà cậu có làm cách nào cũng không thể nào chữa lành được – cậu không thể có cuộc sống như bao người bình thường khác.

Mà mẹ lại mong cho cậu được hạnh phúc, hạnh phúc bình thường nhất.

Sống chung với Duẫn Hạo. Ý niệm này đã phá tan tất cả mọi rào cản sợ hãi trong cậu.

Cậu không muốn rời xa Duẫn Hạo nữa.

Kết quả của cái suy nghĩ miên man đó là cả cả đêm bị mất ngủ. Ngày hôn sau, cậu mang đôi mắt đen như gấu mèo rời giường, điểm tâm vẫn là Duẫn Hạo làm cho cậu.

Nằm trên sofa ngáp vài cái, Tại Trung* không muốn đứng dậy. Cứ chốc chốc lại kêu một tiếng Duẫn Hạo, sai Duẫn Hạo làm này làm kia, bộ dáng như chủ tướng. Dù sao bây giờ Duẫn Hạo cũng ăn của cậu, dùng của cậu, ngay cả quần lót cũng là mặc của cậu, làm vài việc vì cậu cũng là đúng ý hợp tình.

(*: chỗ này bản gốc ghi là Hữu Thiên, nhưng ta thấy cả chương chả đả động gì đến Thiên Thiên, thế nên đành thay tên anh bằng tiểu Tại nhá. Ta nghĩ tác giả đánh nhầm, thế nên tự tiện sửa lại, mong đừng ai ném đá ta >_<)

Chuông cửa đúng lúc vang lên.

Thở dài, nói sao gần đây lượng người đến cái nhà trọ này lại tăng đột biến thế này, mở cửa ra một cái liền thấy một người cả thân trang phục sang trọng đẹp đẽ, thần thanh khí sảng – Trịnh phu nhân.

“Ai vậy?” Duẫn Hạo đeo tạp dề chạy ra từ trong bếp, trên tay phải còn đang cầm chai sữa.

Trịnh phu nhân mở to mắt nhìn Duẫn Hạo, lại quay lại nhìn Tại Trung.

Chết rồi chết rồi! Bị bắt quả tang đang ngược đãi quý tử nhà người ta rồi…

Tại Trung kinh hồn táng đảm mời Trịnh phu nhân vào, phát hiện phía sau bà còn có A Văn đang mang theo cả đống hành lý.

“Bỏ xuống đây đi. Cậu xuống lầu chờ ta trước.” Trịnh phu nhân nói với A Văn xong, ầm! Một tiếng đóng cửa lại, kéo Tại Trung lại, bắt đầu hỏi han ân cần.

“Tiểu Trung a! Mau cho ta xem nào… Ai u, con gầy quá… Làm ta đau lòng chết được, đến đây, ngồi xuống nào!… Ai? Duẫn Hạo, còn đứng đó làm gì? Ha ha… còn đeo tạp dề nữa, cười chết ta mất… Không ngờ cũng có một ngày con phải ngoan ngoãn nghe lời a! Thật khó thấy a… vào nấu cơm đi, nhìn ta làm gì?!”

Đầu óc Tại Trung như bị thiếu dưỡng khí, bị Trịnh phu nhân cầm lấy hai tay, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Sao không khí đột nhiên lại trở nên khôi hài thế này…

Trịnh phu nhân thương cảm nhìn Tại Trung, ôm không buông tay, “Tiểu Trung a… Tội con quá, phải chịu khổ như vậy…”

“Phu nhân…” Tại Trung kinh ngạc ngồi đó.

“Còn gọi phu nhân nữa?! Sau này phải gọi là ‘mẹ’! nghe không hả?” Trịnh phu nhân vỗ vỗ mái tóc đen bóng của Tại Trung, ngữ khí vừa cứng rắn lại quay về ưu thương, “Ai… nhìn con này, mắt đen thế này này… Ta biết nhất định là con không nghỉ ngơi tốt, đúng không? Sao lại thế hả?”

Đây là lần đầu tiên hai cậu được an ủi sau khi công khai chuyện của hai người, mũi Tại Trung cay cay, khóe mắt lập tức long lanh. Trịnh phu nhân hoảng sợ, vội vàng chạy vào phòng bếp kêu toáng lên, “Trịnh Duẫn Hạo, con làm cái gì vậy hả?! Lão bà của con khóc rồi này…”

Chỉ thấy Duẫn Hạo đen cả mặt, nghiêm túc đi khỏi bếp, thuận tiện cầm theo một tờ khăn giấy.

Trịnh phu nhân trừng hắn một cái, đoạt lấy khăn giấy, tự mình lau lau khóe mắt, hồi lâu sau mới mở miệng, “Tiểu Trung a, ta đồng ý chuyện hai đứa… Ba nó chỉ là đồ cổ hủ thôi! Ta ủng hộ các con!”

Tuy rất kinh ngạc nhưng Tại Trung không có dũng khí để hỏi lại xem những lời này là thật hay giả. Dù sao muốn cho cha mẹ đồng ý, thậm chí ủng hộ, vẫn là chuyện khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Chỉ cần không phản đối quá mãnh liệt thì Tại Trung đã cảm động đến mức muốn rơi nước mắt luôn rồi. Bao nhiêu năm qua, Trịnh phu nhân luôn giống như một bà mẹ, hết lòng quan tâm đến Tại Trung, bởi vậy cậu càng cảm thấy có lỗi với bà.

“Mẹ, đống hành lý này là sao vậy?” Duẫn Hạo hỏi.

Trịnh phu nhân quay đầu lại, “Nga, ta thu dọn một vài món đồ của con, lúc này cứ ở nhà tiểu Trung trước đi.”

“…”

Nói xong bà lại nắm chặt tay Tại Trung.

Tại Trung là đứa trẻ bà thương yêu nhất, lúc nào cũng muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở. Mặc kệ đây là tình thế nào, bà cũng muốn ở bên cạnh Tại Trung. Tuy việc Duẫn Hạo cùng Tại Trung yêu nhau làm bà hơi bất ngờ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bà có thể hiểu hơn bất kì ai khác. Từ nhỏ, Duẫn Hạo đã có chút cao ngạo, cũng chỉ có Tại Trung là có thể làm nó mở lòng. Nhiều năm như vậy, Duẫn Hạo đối xử với Tại Trung tốt thế nào, bà cũng có thể thấy được. Bởi vậy bà cũng không hề phản đối tình cảm của hai đứa.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt (con nào cũng là con aka con dâu hay con ruột cũng là con J),chăm sóc lẫn nhau chẳng phải là tốt lắm sao? Huống hồ tình cảm của hai đứa giờ gian nan như thế, nếu bà không ủng hộ nữa thì bọn nhỏ làm thế nào để đối mặt đây?

“Tiểu Trung, ta biết trong lòng con vẫn còn băn khoăn, nhưng nếu Duẫn Hạo đã có thể vì con mà đối đầu với người trong nhà thì con cũng nên tin tưởng nó. Hôm nay ta đến đây cũng là vì muốn nói cho hai đứa mấy chuyện này. Về phần mẹ con… Cuối cùng cũng sẽ chấp nhận thôi, đúng không?”

Tại Trung không tin, nhưng vẫn khe khẽ gật đầu.

Duẫn Hạo ngồi bên cạnh Tại Trung, lặng im.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.