Đến Trịnh gia, đầu tiên là phải về căn gác xép để gặp mẹ, cất kì quà biếu rồi, còn muốn nói chuyện với mẹ một lát nữa. Mẹ nói cậu nên đến biệt thự trước, báo cho phu nhân một tiếng. Lâm Hiền Trân đã đến, cũng đến lúc cậu phải làm cơm rồi.
Tại Trung gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, im lặng xuống lầu.
Dọc theo đường đi lại hỏi thăm thêm mấy người giúp việc. Mọi người lôi kéo Tại Trung, hỏi han ân cần, làm tâm trạng Tại Trung tốt lên rất nhiều. Người ở đây giống như người nhà của cậu, làm cậu thấy đau lòng; nhưng, giới hạn với bên ngoài biệt thự.
Khi người giúp việc mở cửa, Tại Trung thấy mọi người đều đã ở đó hết rồi.
Trịnh phu nhân, Duẫn Hạo, Tuấn Tú, Lâm Hiền Trân.
Lâm Hiền Trân nhìn biểu tình có chút mất tự nhiên của Tại Trung, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng lập tức mỉm cười. Cậu bé này rất được, đôi mắt to sáng ngời trên khuôn mặt trắng nõn, làm người ta thấy nảy sinh cảm giác thân thiết. Tuy rằng thân thể không cường tráng bằng Duẫn Hạo, nhưng bộ dáng ôn nhu cũng hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cô quay đầu nhìn Duẫn Hạo, thấy đôi mắt hắn nhìn Tại Trung một cách say mê.
“Tiểu Trung a, con đến rồi à?” Hứng thú của Trịnh phu nhân đối Tại Trung rõ ràng lớn hơn so với mấy người trước mặt, lập tức bảo người châm trà cho cậu. Tại Trung ở trước mặt Lâm Hiền Trân có vẻ có hơi gò bó, chỉ đành dùng nụ cười để che giấu.
Tuấn Tú liếc Duẫn Hạo một cái, kéo Tại Trung lại cọ cọ, “Tại Trung ca, Hữu Thiên ngủ có biết điều không thế? Có nửa đêm mộng du chạy tới phòng anh không a?”
Nhìn thấy rõ sắc mặt Duẫn Hạo bỗng trắng nhợt, Tuấn Tú xấu xa cười một tiếng.
Tại Trung vỗ y một cái, “Đương nhiên không có, người ta ngủ ngoan lắm đó! Không giống em.”
Trịnh phu nhân hỏi, “Tại Trung, bây giờ con ở chung với người khác?”
“Vâng, là Phác Hữu Thiên, bây giơ đang ở chung đó.” Tuấn Tú cao hứng nói, cũng không biết y cao hứng cái cái gì.
Nói còn chưa nói xong, Trịnh phu nhân đã ra vẻ đau khổ mà che ngực, “Đủ rồi đủ rồi, ta không thích nghe… Chỉ cần nghĩ đến chuyện tiểu Trung đã chuyển ra ngoài là ta lại đau lòng…”
Tại Trung cười cười, đúng lúc đón lấy chén trà từ vú Bảo, hàn huyên với vú hai ba câu.
“Đúng rồi, đây là Hiền Trân, là bạn gái của Duẫn Hạo,” Trịnh phu nhân nói, “Các con chưa gặp nhau đúng không?”
Không thể nói mình đã từng nhìn trộm qua khe cửa, Tại Trung có hơi mất tự nhiên chào hỏi Hiền Trân, “Xin chào.”
Nhìn thấy Hiền Trân gần như vậy, thật đúng là có nét giống Lâm Khả Khả, nhưng rõ ràng hơn Lâm Khả Khả rất nhiều; từ đầu đến chân đều tỏa ra mị lực nữ tính thành thục, chỉ một cái nhăn mày cũng rất đẹp. Tại Trung thở dài nghĩ, ‘Duẫn Hạo có thích cô ấy cũng không có lý do.’
“Ha ha, tôi vẫn luôn tưởng tượng xem mặt mũi Tại Trung cậu là thế nào… Nhưng đúng là tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại đẹp trai như vậy! Không thua kém Duẫn Hạo chút nào đâu!” Hiền Trân tự nhiên cười, thoải mái phóng khoáng.
Tại Trung lại cảm thấy mình như thấp đi một khúc, tình cờ liếc nhìn Duẫn Hạo một cái. Mặt hắn vẫn đen một cách nguy hiểm.
Vì thế lại lần nữa nín thở.
“Tôi đến làm khách còn bắt cậu phải chạy tới đây, thật ngại quá.” Thấy Tại Trung sững sờ, Hiền Trân nói.
Tuấn Tú tiếp lời, “Không trách chị được, là anh em rất nhàm chán mà thôi.” Nói xong còn liếc mắt khiêu khích Duẫn Hạo. Lần này Duẫn Hạo chỉ đơn giản cúi đầu, không dám nhìn lên nữa.
“Không sao, tôi cũng chỉ biết nấu ăn, có thể có chỗ sẻ dụng được, tôi rất nguyện ý a.” Tại Trung nói.
“Nhưng Tại Trung cậu rất giỏi a, trẻ như vậy đã thành công rồi.” Hiền Trân nói, “Hôm nào đến dạy tôi được không?”
“Nhưng toi không biết khẩu vị của thiếu gia.” Tại Trung cố ý nói cho Duẫn Hạo nghe, muốn kích hắn.
Hiền Trân ngẩn người, nở nụ cười, “Tôi không phải vì muốn làm cho anh ấy ăn mới học.”
Tuấn Tú thật sự không nín được, giấu mặt sau lưng mẹ mà không ngừng run rẩy.
Tại Trung ảo não cúi đầu, tự mắng mình vài lần, biểu tình cứng ngắc tới cực điểm. Sao lại thiếu kiên nhẫn đến thế chứ?! Làm vậy chẳng phải là báo cho tên kia biết là mình đang ghen đó sao?! Chết tiệt! Tại Trung từ giờ trở đi mày kín miệng lại chút đi!
Rời khỏi phòng khách như muốn chạy trốn, Tại Trung đến nhà bếp, cùng mọi người bận rộn ở đó, chuẩn bị bữa trưa. Nhà bếp của Trịnh gia rất đặc biệt, bếp cách với chỗ sơ chế một khoảng. Cho nên Tại Trung đep tạp dè xong, một mình đứng trước bàn bếp.
Mấy người phụ việc trong bếp nói chuyện rửa đồ thái món là việc của họ, không cần Tại Trung phí công. Cậu chỉ đứng đó, chờ nguyên liệu được chuẩn bị xong là nấu.
Thật ra cậu biết rõ khẩu vị của Duẫn Hạo, mỗi người trong Trịnh gia có khẩu vị ra sao, cậu đều nhớ rõ. Nhớ đến chuyện Hiền Trân bị hen suyễn, Tại Trung chú ý lựa chọn nguyên liệu, làm vài món dễ tiêu. Dù nói thế nào đi nữa, Hiền Trân vẫn là người tốt, nếu không phải vì cô có quan hệ với Duẫn Hạo thì Tại Trung cậu hẳn là cũng rất thích cô.
Bận rộn nửa giờ, mấy thứ đều được bưng tới theo trình tự. Tại Trung lau lau mồ hôi, ngồi ở một góc chờ nước sôi.
Không biết vì sao, nhà bếp đan bận rộn đột nhiên an tĩnh lại. Tại Trung hoảng hốt ngẩng đầu, lại thấy Hiền Trân đứng ở trước mặt mình.
“…” Cậu vội vàng đứng lên, thuận tiện lau tay vào tạp dề.
“Vất vả quá nhỉ?” Hiền Trân khẽ mỉm cười, nói, “Tôi đến góp vui đây, theo cậu học nghề chút.”
“Cái gì?” Tại Trung ngây ngốc hỏi.
Hiền Trân chớp chớp mắt, “Học nấu cơm a! Vừa rồi tôi khoe mình biết chút ít trù nghệ trước mặt bác gái a… Nhưng thật ra tôi chẳng biết gì cả… Ha ha ha!”
Tại Trung cũng cười theo, nhưng thế nào vẫn thấy mình cười có hơi ngu ngu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]