Chương trước
Chương sau
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, thật ra cuộc sống này rất dễ dàng. Áo đến đưa tay, cơm đến há mồm.

Như vậy có gì là không tốt? Ít nhất, trong mắt tôi, thế giới này tốt đẹp như vậy đấy.

Nhưng Trịnh Duẫn Hạo và Tại Trung là trường hợp đặc biệt.

Trịnh Duẫn Hạo cái gì cũng có, nhưng hắn cũng không hạnh phúc. Ngược lại, Tại Trung nhìn như cái gì cũng không có, nhưng cậu ta còn hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Cho nên tôi cảm thấy, bọn họ rất hợp nhau.

Tại Trung là đứa con hiếu thuận, nếu cậu ta không phải đoạn tụ thì tôi nghĩ chắc hẳn cũng là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái. Tuy cậu ta luôn bày trò quái đản nào đó, tính tình lại thích đùa giỡn người khác, nhưng bởi vì có Duẫn Hạo vừa chiều vừa yêu, cho nên cuộc sống của cậu ta rất tự do khoái hoạt. Tôi hâm mộ hai người bọn họ, bởi vì bọn họ gặp nhau trong bất hạnh, sau đó đều rất hạnh phúc.

Thật ra việc Tại Trung rời đi thì mọi người nên vui vẻ mới đúng. Cậu ta có co hội đến Pháp du học, tương lai có thể tự tay phụng dưỡng bác gái rồi, lại có thể tạo dựng được gia đình cho riêng mình. Đây cũng coi như là trách nhiệm của một người đàn ông a. Nhưng sai là sai ở chỗ, cậu ta đã yêu Duẫn Hạo.

Tôi nghĩ tôi và Tại Trung có điểm giống nhau. Hai người bọn tôi đều đã từng thích Duẫn Hạo, nhưng ý nghĩa của cái thích đó lại hoàn toàn khác nhau. Tôi gần như ái mộ hắn, nhưng tình cảm của cậu ta còn hơn thế nữa, cậu ta đã khó có thể dứt bỏ hắn được nữa rồi. Đây cũng là lý do vì sao khi cậu ta từ biệt Seoul lại rơi lệ đầy mặt.

Mà tôi biết, cậu ta là một người kiên cường.

Nghe Tuấn Tú nói, sau khi Tại Trung đến Paris không làm gì cả, trước tiên sinh bệnh một trận đã. Rõ ràng miệng đầy vết phồng rộp cả lên mà trong điện thoại gọi về vẫn còn giả vờ hoạt báo, nói rằng bên này tốt lắm.

Tôi quen cậu ta quá muộn, không biết trướckia cậu ta đã chịu những khổ cực gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cậu ta là người rất quý trọng người nhà và bạn bè.

Cậu ta nhất định là đã chịu qua mất mát, mới có thể biết quý trọng như vậy.

Mỗi khi nhớ tới một Tại Trung như vậy, tôi đều thấy buồn.

Nhưng mà ở Seoul này còn có một người, không biết hắn có khổ sở hay không. Hoặc phải nói là, không biết hắn có hận hay không.

Hắn dùng hận ý nồng đậm để hồi bào lại cái thế giới này.

Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo hận mỗi người chúng tôi. Tại Trung đi rồi, chúng tôi có đến Trịnh gia một lần. Duẫn Hạo ngồi trong phòng, dùng ngữ khí rất bình tĩnh mà nói, hắn hận mỗi người chúng tôi. Chúng tôi đều biết Tại Trung phải đi, chỉ có mình hắn không biết gì cả. Hắn hận Tại Trung đi không từ giã, càng hận chúng tôi thờ ơ lạnh nhạt. Còn nói Tại Trung rõ ràng đã đồng ý với hắn sẽ ở cùng nhau, thế mà lại cho hắn một kinh hỉ như vậy.

Duẫn Hạo là người như vậy đấy, hỉ nộ không hiện ra mặt. Bât luận hắn có tâm tình thế nào, chúng tôi cũng không thể nhìn ra. Còn người duy nhất có thể hiểu hắn – Tại Trung – nay lại đến một đất nước khác xa xôi mất rồi.

Chúng tôi cũng rất lo cho Duẫn Hạo, nhưng  Duẫn Hạo cự tuyệt tất cả mọi người, hắn tự phong bế chính mình, bắt đầu những ngày sống độc lai độc vãng.

Một mình ăn cơm, một mình đọc sách, một mình trên đường.

Một mình làm tất cả những chuyện mà vốn phải là mọi người cũng nhau làm.

Chúng tôi cũng biết, lần này hắn hận thật rồi.

Tại Trung dặn chúng tôi, bất luận thế nào cũng phải ở cạnh Duẫn Hạo, đừng để hắn thấy cô độc. Nhưng Tại Trung a, cậu thật đúng là người ngu ngốc. Chỉ cần không phải là cậu, bân cạnh Duẫn Hạo có bao nheiue người vây quanh thì có ích gì chứ? Hắn đã căm hận tất cả, cậu muốn chúng tôi phải lấy cái gì cứu hắn đây?

Tuấn Tú nói, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy Duẫn Hạo gọi điện đến Paris. Trước kia hắn còn thường gọi điện đến, nói chuyện phiếm với y, nhưng bây giờ, ngay cả em trai mình – Tuấn Tú – hắn cũng cự tuyệt rồi. Còn Tại Trung, vẫn mỗi ngày mỗi ngày canh giữ bên cạnh chiếc điện thoại.

Có lẽ cậu ta còn chưa biết tình trạng  Duẫn Hạo bây giờ; hoặc cũng có lẽ cậu ta đã đoán được, nhưng vẫn ôm hi vọng.

Không có Tại Trung, Trịnh gia rất lạnh. Tôi và Xương Mân vì đã đồng ý với Tại Trung nên thường đến đó thăm Duẫn Hạo. Mỗi khi nhìn thấy bóng dáng cô độc của Duẫn Hạo, lòng tôi đều thấy đau đớn. Tôi nghĩ hẳn Duẫn Hạo hiểu được ý Tại Trung, nhưng Xương Mân nói, hắn hiểu được sao chứ, căn bản là không giải quyết được gì cả.

Sự thật là, Tại Trung đã bỏ rơi Duẫn Hạo, bỏ đi một mình. Hơn nữa là đi không từ giã.

************************

Chúng tôi đều đã vào đại học Seoul. Tại Trung cũng thuận lợi nhập học.

Nhưng tình trạng của Duẫn Hạo vẫn làm người ta lo lắng. Hắn thuần túy là đang giận lẫy mà thôi, lại đối kháng với tất cả mọi người. Không chỉ cả ngày trầm mặc mà càng ngày càng lãnh khốc. Mà những bức ảnh Tại Trung gửi về, cái nào cũng là vẻ mặt tươi cười, như mộc xuân phong (cây cỏ trong gió xuân aka vui vẻ rạng rỡ). Duẫn Hạo hỏi tôi cho mượn một hai bức, nhưng chỉ là cầm trên tay xem một cái là nhất định sẽ xá nát nó, nghênh ngang bỏ đi.

Ta sợ một Duẫn Hạo như vậy. Cả đời này, tôi chưa từng sợ thứ gì, nhưng rốt cuộc tôi lại sợ hắn.

Sợ bộ dáng lúc nào có thể vứt bỏ mọi người của hắn.

Tôi biết, hắn và  Tại Trung, có lẽ vĩnh viễn cũng không có hi vọng gì. Tại Trung có thành công hay không, có trở về hay không, đã không còn quan trọng nã rồi.

Mọi người lẩn vào đám đông náo nhiệt, chỉ vì muốn che giấu nội tâm tịch mịch của mình.

Nhưng Duẫn Hạo rời xa đám người náo nhiệt đó, cũng là người cô độc nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.