Chương trước
Chương sau
Mùa đông đếnlàm người ta chỉ thấy muốn ngủ. Tại Trung thích mỗi sáng đều nướng thêm một tí trên giường, cho đến khi Duẫn Hạo đùng đùng xông lên lầu, lôi cậu từ ổ chăn ra mới chịu dậy. Nhưng hôm nay không như thế, Tại Trung đã rời giường từ sớm, cũng đã rửa mặt xong xuôi, theo mẹ xuống lầu làm việc.

Nghe nói nhị thiếu gia Trịnh gia sẽ về trong hôm nay.

Phòng Tuấn Tú ngay cạnh phòng ngủ Duẫn Hạo, phòng cũng lớn hệt như phòng hắn, nhưng cách trang trí trong đó còn lòe loẹt hơn cả Duẫn Hạo nữa. Phòng Duẫn Hạo dùng màu trắng, đen, xám là chủ yếu, nhưng phòng Tuấn Tú lại dùng màu sắc hệt như cái rừng mưa nhiệt đới, đủ mùa đủ sắc. Tại Trung ôm một tấm nệm dày vào, thấy Duẫn Hạo đang tự mình chỉ huy mấy người giúp việc khác làm việc. Tại Trung cảm thấy rất thú vị. Đừng nhìn Duẫn Hạo bình thường lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ cần nhắc đến đứa em trai bảo bối kia liền quan tâm đến không còn gì nói nổi.

Điều này làm cho Tại Trung hơi chút chú ý.

Bận rộn xong xuôi, Tại Trung mới phát hiện Duẫn Hạo không biết đã rời đi từ khi nào. Khi xuống lầu hỏi Trịnh phu nhân, cậu mới biết được Duẫn Hạo tự mình đến sân bay tiếp Tuấn Tú. “Nga” một tiếng, trong lòng chỉ còn lại mất mát tràn đầy.

Trịnh phu nhân đang sửa lại bó hoa, kêu Tại Trung tới giúp. Thấy Tại Trung không yên lòng, bà lo lắng hỏi đông hỏi tây, rất giống một bác gái nhiều chuyện. Nhưng Tại Trung cũng không tháy phiền.

“Nga, Duẫn Hạo a… Thực sự rất yêu thương Tuấn Tú đó. Con còn nhớ kì nghỉ hè  năm ngoái không? Chính nó bay đến nước Pháp, chơi với Tuấn Tú ở đó cả tháng mới về đấy.” Trịnh phu nhân có chút bất đắc dĩ, “Duẫn Hạo vẫnướcòn tức giận chuyện ta đưa Tuấn Tú đến nước Pháp đó, nhưng bác cả không có con cái gì, cô đơn lắm.”

Trịnh phu nhân luôn miệng nói gì đó, bởi bà xem Tại Trung như nửa con mình rồi, đương nhiên chả kiêng dè gì cả, cho nên cái gì cũng nói hết.

“Vậy… thiếu gia Tuấn Tú vì sao đột nhiên trở lại?” Tại Trung thử thăm dò.

“Hình như là nói muốn về nước học gì gì đó ấy. Ta thấy nó ở Pháp chán rồi nên mới muốn về đây chơi một thời gian thì có. Nó học cũng được nên ba ba nó cũng đồng ý rồi.”

Tại Trung thở dài. Đúng là thiếu gia nhà có tiền vĩnh viễn đều khác những kẻ như cậu, chuyện khó khăn với mình đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Nói bỏ học liền bỏ học, muốn trở về thì cứ về. Cho tới bây giờ Tại Trung vẫn còn rất mong muốn được sống như một người Trịnh gia.

“Tiểu Trung a, tối nay lại làm đồ ăn cho chúng ta được không?” Trịnh phu nhân chớp chớp mắt, cười nói, “Ta và Duẫn Hạo vẫn khoe với Tuấn Tú rằng con nấu ăn ngon lắm, Tuấn Tú nó rất mong chờ đó.”

Duẫn Hạo cũng nhắc tới mình? Không biết vì sao, Tại Trung đột nhiên thấy rất hồi hộp, mặt nóng như bị thiêu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Cháu sẽ cố gắng.”

“Kỳ thật con có thiên phú như vậy, sau này dù không học nữa thì cũng có thể kiếm được một công việc tốt a… Không giống Duẫn Hạo, sau này còn phải thừa kế công ty ba nó nữa.”

Tại Trung nhìn bó hoa vừa được phun qua nước, hồi lâu sau cũng không nói gì nữa.

****************

Cả buổi chiều đều rúc trong bếp chuẩn bị, bởi vì đã nghe Trịnh phu nhân nói nên mọi người đều giúp đỡ Tại Trung, làm Tại Trung thụ sủng nhược kinh (được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo),phải làm vỡ đến hai cái bát đĩa mới bình tĩnh lại được.

“Mọi người nhanh chút đi, nhị thiếu gia đã về rồi! Mau đến biệt thự chào hỏi đi!” Quản gia vội vã chạy vào bếp thúc giục mọi người, vì thế mọi người đều ra ngoài; Tại Trung nói muốn trụng (luộc sơ) lại súp lơ một chút, một mình ở lại phòng bếp.

Tại Trung cũng không rõ tại sao mình lại không được tự nhiên như thế, dù sao nội tâm bây giờ của cậu cũng vô cùng hỗn loạn. Mơ hồ cảm thấy cảm giác của mình đối với Duẫn Hạo không như trước kia nữa, nhưng cậu không muốn thừa nhận cảm giác hoang mang này. Dường như càng thừa nhận thì chính mình lại càng không thể khống chế được.

Tình cảm như vậy sẽ chỉ quấy nhiễu hắn thêm mà thôi.

Bọn họ đã có rất nhiều gút mắc rồi, rất hiếm có chuyện làm cậu không hiểu rõ Duẫn Hạo.

Đối phó xong với hai con cá, một con gà, quần áo Tại Trung đã nhiễm đầy máu. Cậu cũng không nghĩ mình có thiên phú nấu ăn gì cả, chỉ là khi nhìn động tác của người khác hai ba lần là đã có thể học được mà thôi. Xem ra thượng đế quả nhiên rất công bằng, tuy không cho cậu có trí tuệ cao siêu như người ta nhưng lại cho cậu đôi tay rất linh hoạt.

Nhẹ nhàng lau khô tay, Tại Trung ngồi bên cạnh bồn rửa, nhẹ nhàng thở ra.

“Anh, mau lên chút được không hả?! Còn lề mề ngơ ngác làm gì…!”

Hở? Tại Trung ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn trước cửa, thấy một người mang theo giọng nói từ tính càng lúc càng đến gần mình.

Ngay sau đó, Tại Trung liền thấy nơi xuất phát thanh âm kia xuất hiện trong tầm mắt.

Giống hệt như ảnh chụp, y có đôi mắt tròn vo như giọt sương, ánh mắt sáng ngời, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi hồng nhuận. Khuôn mặt trắng nõn lúc nào cũng hồng hồng. Nụ cười sáng lạn như đóa hoa đẹp nhất trong hoa viên mùa xuân. Sự xuất hiện của y nhất thời làm nhà bếp hỗn loạn như bừng sáng.

Ở phía sau y là khuôn mặt Duẫn Hạo với biểu tình không rõ.

“Anh là Tại Trung phải không?! Em là Tuấn Tú!!”

Tại Trung thậm chí không thấy rõ Tuấn Tú làm thế nào mà từ ba bước biến thành hai bước nhảy đến trước mặt mình. Cậu vội vã đứng lên, nhưng bởi vì trên tạp dề còn giọt nước nên động tác đứng lên của cậu đụng vào một cái đĩa cạnh bồn. Một trận loảng xoảng lạch cạch vang lên, cực kỳ nhếch nhác.

Thấy Tuấn Tú mặc trang phục mùa đông sang trọng, Tại Trung tự nhiên thấy xấu hổ, ngay cả chào hỏi cũng đã quên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.