Chương 13: Tiểu My, bạn muốn xử thế nào? Cô Tô không nói gì đi lại ngồi xuống bàn giáo viên. Nhận được cái gật đầu của cô Tô Diệp, Vương Tuệ và Kim Nhã đi về chỗ ngồi. Bước ngang qua bàn của Tiểu My, hai ả không quên ném lại cái nhìn khinh khi và cái nhếch môi đầy ẩn ý. Cô Tô giọng bắt đầu sang sảng, nhưng ánh mắt thì dường như chỉ hướng về Tiểu My Cô Tô Diệp: "Hoàng Kim Nhã đã bị mất một chiếc nhẫn đá quý, bạn đã lên trình báo với cô trước khi trình báo với nhà trường. Bạn nào trong lớp thấy chiếc nhẫn của bạn Kim Nhã, hãy đưa lại cho bạn ấy." Cả lớp bắt đầu xôn xao, tình trạng mất đồ chưa bao giờ xảy ra ở lớp A. Hoàng Kim Nhã thấy các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán thì tỏ ra đắc ý, ả đứng dậy nói trước lớp: "Sáng nay tớ có đeo một chiếc nhẫn đá quý đến trường, sau đó tớ thấy không thích nên đã bỏ vào cặp, sau tiết một thì tớ không tìm thấy nữa." Vương Tuệ chêm thêm vào: "Lớp mình đó giờ chưa bao giờ xảy ra tình trạng mất cắp, lần trước tớ để quên ví tiền, sau giờ nghỉ vẫn còn nguyên." Cô Tô càng nhìn chằm chằm về phía Tiểu My lên tiếng hằng hộc: "Nếu ai lỡ lấy chiếc nhẫn của bạn Kim Nhã thì bây giờ mau đưa ra, cô sẽ không truy cứu chuyện này nữa." Tiểu My bây giờ mới hiểu câu nói "Sắp có kịch hay" của Kim Nhã là có ý gì, nhưng cô không mảy may chú ý. Điều mình không làm, mình không cần phải quá bận tâm. Tề Quí lúc này lên tiếng: "Kim Nhã, cậu đã kiểm tra kĩ chưa? hay là cậu có để quên ở đâu không?" Kim Nhã: "Tớ đã tìm kĩ rồi, tớ chắc chắn là bỏ trong cặp, bây giờ không cánh mà bay" Học sinh A: "Nếu vậy, cô có thể xét cặp tất cả các học sinh trong lớp." Học sinh B: "Tớ không đồng ý, đó là đồ cá nhân của tớ, tớ không muốn ai chạm vào." Học sinh C: "Xét cặp chẳng khác nào là sỉ nhục tớ, tớ cũng không đồng ý" Học sinh D: "Lớp mình đó giờ không xảy ra chuyện mất cắp, khi có học sinh mới thì lại mất cắp" Kiều Châu đứng dậy đập bàn: "Nói năng cho cẩn thận vào, cậu nói vậy là có ý gì?" Vương Tuệ đứng dậy nhếch mép: "Cậu ấy nói đúng mà, Kiều tiểu thư cô dư tiền rồi, chúng tôi không dám nói cô" Không khí bắt đầu náo loạn, học sinh trong lớp người này cãi người kia. Tiểu My quay lại thì bắt gặp ánh mắt của Trịnh Nguyên. Anh khẽ chau mày, cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Cô Tô Diệp đập bàn: "Tất cả im lặng" Cả lớp bắt đầu im lặng, nhưng những ánh mắt bắt đầu lườm nhau. Kim Nhã: "Thật ra chiếc nhẫn đó tớ có thể bỏ, nhưng tớ không muốn bao che cho bọn ăn cắp" Cô Tô dường như không còn giữ được bình tĩnh: "Hà Tiểu My, em đứng dậy cho tôi, nãy giờ tôi đã cho em khá nhiều thời gian để nói ra sự thật, nhưng nếu em đã ngang bướng thì tôi quyết không tha cho em." Kiều Châu tức giận định đứng lên nói gì đó nhưng Tiểu My cản lại, cô bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt vẫn không lay động nhìn thẳng vào cô Tô. Tiểu My: "Thưa cô, cô có bằng chứng gì để nói người đó là em." Cô Tô đưa khuôn mặt đanh đá ra: "Vẫn còn cố chấp, Vương Tuệ em hãy nói những gì em thấy?" Vương Tuệ đắc ý đứng dậy: "Dạ thưa cô, thật ra lúc hết tiết một tụi em được nghỉ 15 phút, các bạn đều ra khỏi lớp, duy chỉ có bạn Hà Tiểu My ở trong lớp làm gì đó, em không nhìn rõ." Cô Tô bắt đầu cười khinh khi: "Hà Tiểu My, em còn gì để nói" Tiểu My lại cười, quay qua đối mặt với Vương Tuệ: "Bạn học à, bạn nói thấy tôi là người duy nhất ở trong lớp. Tôi ngồi bàn đầu tiên dãy 1, trong khi bạn học Kim Nhã ngồi ở bàn gần cuối dãy 3. Vậy tôi hỏi bạn, con mắt nào của bạn thấy tôi lấy đồ. Bạn có dám khằng định là bạn thấy tôi lấy không?" Ánh mắt Tiểu My dường như không thay đổi, sắc mặt càng thêm cứng rắn. Điều đó khiến cho Vương Tuệ đôi phần run sợ. Ả ta bắt đầu ấp úng: "Tôi không chắc chắn, nhưng tại sao giờ nghỉ bạn lại ở trong lớp" Tiểu My lại nhìn sâu vào đôi mắt ả, như khiêu khích: "Luật nào của trường quy định giờ nghỉ thì không được ở lại lớp" Vương Tuệ ấp úng chưa biết nên trả lời thế nào thì Kim Nhã đã đứng dậy: "Bạn Hà Tiểu My, trước giờ lớp tôi chưa từng xảy ra mất cắp, từ ngày bạn chuyển vào thì mất đồ, bạn giải thích như thế nào." Tề Quí lúc này lên tiếng: "Kim Nhã, cậu nói vậy là không đúng, Tiểu My sẽ không làm những chuyện như vậy" Kim Nhã cười khinh: "Tề Quí, tôi biết bạn thích Hà Tiểu My, nhưng phải trái phải nói ra lẽ. Mấy bạn đừng để bề ngoài xinh đẹp của cô ta đánh lừa." Cả lớp bắt đầu xôn xao hơn. Đa số mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Tiểu My. Tiểu My vẫn không tỏ bắt kì thái độ gì, Tề Quí nhìn mãi vẫn không hiểu thật ra cô đang nghĩ gì trong đầu. Tiểu My: "Vậy cho tôi hỏi, bạn Kim Nhã, bạn lấy gì để chứng minh bạn thật sự mất chiếc nhẫn rồi" Kim Nhã thoáng chút giật mình, ả nghe có tiếng xì xầm "đúng rồi" "tớ không thấy chiếc nhẫn ra sao" "tớ không thấy" Ả lên tiếng chống chế: "Bạn nói vậy là có ý gì, ý bạn là tôi đổ oan cho bạn. Nực cười, tôi với bạn không thù không oán, tôi sao phải làm vậy?" Tiểu My cười: "Bạn học nghĩ gì tôi không đoán được" Vương Tuệ chêm vào: "Tớ có thể làm chứng, sáng nay Kim Nhã đã đeo chiếc nhẫn đó" Kiều Châu lúc này không giữ được bình tĩnh đứng dậy: "Vậy mấy bạn lấy gì chứng minh là Hà Tiểu My đã lấy nhẫn" Kim Nhã lại nhấn mạnh: "Kiều tiểu thư, đó giờ lớp tôi chưa bao giờ bị mất cắp, bây giờ bạn Hà Tiểu My là người duy nhất ở lại trong lớp, rồi tôi mất đồ, cô giải thích sao?" Tiểu My nhìn Kim Nhã nhếch môi: "Suy cho cùng, bởi vì tôi là học sinh lớp C chuyển vào, nên bạn cho là tôi lấy" Cô Tô Diệp lại một lần nữa đập bàn: "Hà Tiểu My, nếu em không làm, em dám cho tôi xét cặp của em không?" Tiểu My không mảy may suy nghĩ: "Được" Tiểu My vừa để cặp lên bàn giáo viên thì có một tiếng nói cất lên, phá tan bầu không khí. "Khoan đã" Câu nói đó là của Trịnh ca, lúc này anh mới từ tốn đứng dậy. Trịnh Nguyên: "Nếu cô không thể tìm thấy chiếc nhẫn, Vương Tuệ, Kim Nhã, hai bạn định làm gì?" Cả lớp bắt đầu bàn tán nhiều hơn, Trịnh ca trước giờ rất ít khi lên tiếng trong lớp. Tiểu My quay lại nhìn anh, cô không biết cảm giác lúc này của cô là gì, anh đang cố bảo vệ cô sao. Vương Tuệ: "Không có thì không có, phải làm gì nữa" Trịnh Nguyên liếc nhìn Vương Tuệ, ánh mắt sắc lạnh tới nổi khiến ả run rẩy tay chân Trịnh Nguyên: "Hai bạn lớn tiếng khẳng định, nếu không tìm thấy thì chẳng phải hai bạn đang vu khống cho người khác sao? Cô Tô, tội vu khống, cô định xử như thế nào?" Cô Tô lúc này cũng thấy bối rối. Thật ra chuyện này cô chưa nghĩ tới Cô Tô: "Trịnh Nguyên, em nghĩ nên xử thế nào?" Trịnh Nguyên bỏ tay vô túi: "Tiểu My, bạn muốn xử thế nào?" Kiều Châu cười thầm trong bụng, sao Trịnh ca có thể oai như thế chứ. Tề Quí thì cuối cùng cũng đã hiểu ra, tại sao hôm bữa lại bị đánh hai cái vào trán. Tiểu My: "Nếu không tìm thấy, tôi muốn hai bạn quỳ xuống xin lỗi" Trịnh Nguyên cười: "Cứ vậy đi, cô Tô bây giờ có thể xét cặp" Tiểu My quay lại nhìn Trịnh ca, cô không biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng cô thấy anh đang cười với cô. Nụ cười rất khẽ, dường như chỉ để cô thấy. Thế giới bây giờ, chỉ còn lại có hai người họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]