Trư Trư hát xong một bài, chạy xuống bảo Nhậm Ngạn Đông cùng lên hát một bài.
Nhậm Ngạn Đông xua tay: “Không biết hát, ngũ âm không đủ.”
Hạ Mộc liếc nhìn anh, nói bừa!
Lần trước ở phòng K nhà các cô, anh đã hát rất nhiều bài, nghe còn khá hay nữa.
Trư Trư không chịu: “Chú Ba, chú đi lên cảm nhận một chút hương vị của thanh xuân đi.”
Nhậm Ngạn Đông hiếm khi nói đùa: “Tôi đã mười tám rồi, còn chưa đủ trẻ sao?”
Trư Trư nói chuyện không trải qua đại não: “Chú xem chú ngồi đây có giống ông cụ già 80 tuổi đầy tang thương không?”
Nhậm Ngạn Đông: “…..”
Hạ Mộc bật cười.
Trư Trư nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ ngợi vài giây hỏi: “Chú Ba, chú cứ ngẩn người nhìn trên đài lâu thế, có phải chú đang nhớ tới cô gái chú thích khi còn trẻ không?”
Nói xong cô ấy an ủi Nhậm Ngạn Đông: “Không có gì mất mặt, ai mà chẳng từng thất tình chứ.”
Nhậm Ngạn Đông: “…..”
Trư Trư: “Như thế cũng tốt, nếu chưa quên, vậy thì tối nay quên đi, cùng chúng cháu chào tạm biệt thanh xuân, chú nhìn Đồng Đồng kìa, hát xong thoải mái hơn hẳn, bắt đầu cuộc sống mới rồi đó.”
Nhậm Ngạn Đông mỉm cười: “Tôi vẫn đang còn trẻ, không cần tạm biệt.”
Trư Trư ngẫm nghĩ một lúc, dường như phát hiện ra gì đó: “Có nghĩa là chú vẫn thích cô gái kia, không muốn quên, đúng không?”
Nhậm Ngạn Đông không muốn nói nhiều, vỗ vỗ đầu cô ấy: “Đám con nít các cháu đừng suốt ngày yêu yêu đương đương, đi hát hò đi.”
Trư Trư không chịu buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-yeu-em-nhu-vay/904981/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.