Edit: Mina
Hạ Mộc đang cẩn thận tìm từ, nghĩ nên trả lời anh như nào, kết quả trên màn hình xuất hiện một hàng chữ nhỏ, Nhậm Ngạn Đông rút tin nhắn về.
Hạ Mộc: “…??”
Có nghĩa cô không cần đi ăn?
Xem ra cô phải hẹn anh ăn cơm rồi.
Vừa định cất di động vào túi xách, di động lại rung lần nữa.
Anh lại gửi một tin nhắn khác tới: [ Tối ngày kia mời em ăn cơm. ]
Hạ Mộc: “……”
Rút về chỉ để đổi dấu chấm than thành dấu chấm câu.
Rốt cuộc người có tu dưỡng không giống người thường, dù tức giận cũng không thể hiện sự tranh chấp trong lời nói với bạn.
Cô trả lời: [ Nhậm tổng, ngài khách sáo quá rồi, có gì phân phó ngài cứ nói thẳng, sẽ không có chuyện chối từ. ]
Nhậm Ngạn Đông trực tiếp gọi điện thoại tới.
Hạ Mộc dừng lại hai giây, nghe máy: “Nhậm tổng, chào ngài.”
“Ừ.” Nhậm Ngạn Đông không vội vàng đến nhà hàng buffet, đứng ở khu hút thuốc bên ngoài, thỉnh thoảng có người chào hỏi anh, anh gật đầu, sau lại xoay mặt về phía cửa sổ.
Anh đút một tay vào túi quần, thất thần nhìn ra ngoài, cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất rất hợp lòng người, đâu đâu cũng thấy màu xanh, xanh tươi mơn mởn.
Nhưng anh không có tâm trạng thưởng thức.
Sau một tiếng ‘Ừ’, anh cũng không lên tiếng nữa.
Trong điện thoại yên tĩnh áp lực.
Hạ Mộc không tiếng động chờ, anh không nói lời nào, cô cũng không mở miệng, như đang so kè sự kiên nhẫn.
Mười giây hai mươi giây, một phút đồng hồ trôi qua.
Nhậm Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-yeu-em-nhu-vay/904945/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.