Edit: Mina
Sau khi Hạ Mộc ra khỏi tòa nhà hội chẩn liền đi dạo một vòng cửa hàng tiện lợi, mua một túi bánh mì, lúc đang tính tiền nhận được điện thoại của Hứa Mạn.
Vừa bắt máy Hứa Mạn liền nói: “Oa, không ngờ gọi được đó.”
Hạ Mộc cười: “Nói như thể tớ không ở nơi không có sóng vậy.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, ngăn cách giữa cô và Hứa Mạn biến mất sau một đêm, hai người chưa từng thân quen lại không chút gượng gạo.
Hứa Mạn cũng cười: “Tưởng cậu đi làm kiểm tra, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu liền gọi cho cậu thử xem sao.”
Hạ Mộc dừng lại: “Cậu đang ở phòng bệnh?” Cô đưa tiền cho nhân viên thu ngân.
“Ừm, hai ngày trước đi công tác, hôm nay vừa về, xuống máy bay liền đến chỗ cậu luôn.”
“Chờ chút, vài phút nữa tớ sẽ về tới đó.”
Cúp điện thoại, nhân viên thu ngân trả lại tiền thừa, Hạ Mộc nhận tiền, cầm túi bánh mì rời đi.
Hạ Mộc không nghĩ tới sẽ gặp Nhậm Sơ ở dưới lầu bệnh viện, cậu đang khoanh tay trước ngực, cúi đầu, ngẩn người đá đá viên đá nhỏ dưới chân.
“Nhậm Sơ.” Cô đến gần gọi cậu một tiếng.
Nhậm Sơ đột nhiên ngẩng đầu, lộ rõ vẻ căng thẳng, cậu mỉm cười: “Sao cậu lại ở đây? Đến thăm bạn à?” Âm cuối hơi rung.
Cậu không giỏi nói dối, nhất là ở trước mặt Hạ Mộc.
Nhưng cậu lại không muốn nói thật, không muốn để cô biết cậu đã thấy dáng vẻ chật vật nhất của cô trong đoạn video kia.
Cậu muốn giữ gìn thứ cô để ý nhất.
Hạ Mộc không vạch trần cậu, chắc là cậu tới cùng Hứa Mạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-yeu-em-nhu-vay/904925/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.