Edit: Mina Trong phòng nghỉ có người đi ra, tiếng bước chân ngày càng gần, Hạ Mộc nghe tiếng động nhìn lại, thấy người tới, ngẩn ra. Nhậm Ngạn Đông cũng vậy. Đã hơn nửa năm anh không hề tới đây, hôm qua bàn chuyện với Thẩm Lăng không tồi, nhất thời nổi hứng viết thư pháp, sau lại cảm thấy tranh chữ đó rất khá, sáng nay đến tìm anh bạn để đóng khung bức tranh. Không ngờ ở nơi người trẻ tuổi không bao giờ tới, lại gặp được Hạ Mộc. Hai người đối mặt vài giây. Nhậm Ngạn Đông hơi gật đầu: “Thật khéo.” “Chào Nhậm tổng.” “Chà, ồn ào hồi lâu hóa ra đều là người quen cả.” Ông chủ cười ha hả, nhiệt tình đón tiếp Hạ Mộc: “Tiểu Hạ à, vào phòng trà uống tách trà đợi một lát nhé.” “Không cần, cảm ơn.” “Lão Tam, chú thay tôi tiếp đón Tiểu Hạ, hôm nay tôi sẽ tự tay đóng khung.” Hạ Mộc cảm kích: “Cảm ơn ông chủ.” “Đều là bạn của Lão Tam, đừng khách sáo với tôi.” Ông chủ bật đèn bàn làm việc, lại thúc giục Nhậm Ngạn Đông đi pha trà. Nhậm Ngạn Đông: “Tôi nhìn chữ đã.” Đến bên cạnh bàn làm việc, thấy dòng chữ, hốt hoảng kinh sợ. ‘Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn’. Nghĩa: Không sống đạm bạc thì không lấy gì để tỏ rõ tâm chí, không thích sự vắng lặng sâu xa thì không lấy gì để phát triển chí hướng sâu xa. _ Nguồn: Ngàn năm bóng nước sông Hằng – Trí Không. _ Giống hệt nội dung hôm qua anh viết nhưng lại viết tốt hơn anh. “Biến đi biến đi, đừng cản trở tôi làm việc.” Ông chủ chê Nhậm Ngạn Đông đẩy sang một bên: “Chú mau đi tiếp Tiểu Hạ nhà người ta đi.” “Vào trong uống tách trà.” Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía Hạ Mộc. Hạ Mộc từ chối: “Cảm ơn, thực sự không cần khách sáo, tôi chờ ngoài này cũng được.” “Ở đây chỉ làm cản trở anh ấy làm việc, vào trong ngồi một lát, đúng lúc muốn học hỏi chút thư pháp từ em.” Nhậm Ngạn Đông lại mời lần nữa. Hạ Mộc không tiện từ chối, đi theo anh vào phòng. Ông chủ hiểu Nhậm Ngạn Đông đôi chút, nhìn ra Nhậm Ngạn Đông đối xử với Hạ Mộc không giống những người khác, ông liền không làm phiền. Đến phòng trà. “Em muốn uống trà gì?” Nhậm Ngạn Đông hỏi cô. Hạ Mộc: “Tùy, tôi không hiểu về trà.” Trong tay Nhậm Ngạn Đông cầm lá trà, lại cất đi, bỗng thay đổi chủ ý: “Thế thì uống nước sôi đi.” Hạ Mộc: “…” Lần đầu tiên ở cùng một chỗ với Nhậm Ngạn Đông, bầu không khí có vài phần áp lực, sớm biết vậy cô đã đợi ở ngoài kia. Nhậm Ngạn Đông rót nước ấm cho Hạ Mộc, cũng rót cho bản thân một ly, đưa ly nước cho cô, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, “Rất hứng thú với thư pháp?” Anh tìm đề tài nói. Hạ Mộc bưng ly nước, lắc đầu: “Không hứng thú.” Nhậm Ngạn Đông cười: “Không hứng thú mà viết tốt như vậy.” Hạ Mộc nói: “Khi còn nhỏ có tập viết, lúc đó làm gì biết hứng thú hay không, chỉ là chán quá giết thời gian thôi.” Nhậm Ngạn Đông hơi gật đầu: “Giống tôi, cũng bị trong nhà ép.” Rất ít khi anh đề cập đến chuyện riêng của mình, nhất là với người không thân thiết. Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu được. Hạ Mộc dừng tầm mắt trên mặt anh vài giây, đúng lúc anh cũng nhìn cô, cô vội vàng chuyển tầm mắt, nhìn ly nước trước mặt, ngừng lại, cô nói: “Không phải trong nhà ép.” Nhậm Ngạn Đông không rõ: “Hmm?” “Quê chúng tôi rất nghèo, hồi nhỏ không biết gì về lớp học tài năng, mấy khóa học vũ đạo, tiếng Anh hay âm nhạc gì đó, chưa từng nghe tới.” Dừng một lát, “Nhà tôi càng nghèo, bố mẹ không bao giờ mua bút sáp, cũng không thích vẽ tranh, chủ yếu là không biết vẽ, rảnh rỗi chỉ có thể lấy bút lông luyện chữ.” Nói xong, Hạ Mộc lại cảm thấy nói hơi nhiều, nói chuyện này với người không quen không thân để làm gì. Nhậm Ngạn Đông chăm chú nhìn cô hồi lâu, “Có đôi khi, nghèo khó không có gì không tốt, có khi còn là tài phú.” Anh nói: “Em xem Kỷ Tiện Bắc, từ nhỏ đã học mấy khóa bổ túc này, anh ta học lớp luyện thư pháp bao nhiêu năm mà chữ viết vẫn không nỡ nhìn thẳng.” Hạ Mộc: “… …” Không phải Kỷ Tiện Bắc nói với cô, anh mới luyện được mấy ngày sao… Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Em luyện thư pháp là có cao nhân chỉ điểm phải không?” Nét bút của cô không thể tự mình luyện được. Hạ Mộc trong nháy mắt hốt hoảng, gật đầu: “Ừm, lão tiên sinh là quý nhân của những đứa trẻ nghèo khó trong thôn bọn tôi, tên của tôi cũng là lão tiên sinh đặt.” Hoãn một lát, cô nói: “Ông ấy đã không còn nữa.” Nhậm Ngạn Đông dừng lại, đứng dậy, chuyển qua đề tài không thoải mái này, “Em viết lại dòng chữ trong bức tranh kia cho tôi xem, tôi muốn tham khảo chút.” Lấy giấy bút ra. Hạ Mộc ngượng ngùng: “Hôm qua tôi viết mấy tiếng mới được một bức coi như khá hài lòng.” Nhậm Ngạn Đông hơi giật mình: “Hôm qua tôi cũng viết mấy tiếng.” Không nói nữa, trải phẳng giấy Tuyên Thành, bút mực cũng đã chuẩn bị xong. “Viết không tốt mong Nhậm tổng đừng chê cười.” “Dù sao cũng viết khá hơn tôi.” Nhậm Ngạn Đông đứng bên cạnh, Hạ Mộc khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng vẫn tính là thuận lợi, liền mạch lưu loát, Nhậm Ngạn Đông xem cũng phải sửng sốt. Mãi đến khi Hạ Mộc đặt bút xuống, Nhậm Ngạn Đông mới hoàn hồn. Nếu không phải tận mắt trông thấy, anh chắc chắn sẽ không tin tranh chữ ngoài kia là do cô viết. Nét bút dày dặn sắc sảo. Giữa những hàng chữ không tìm thấy dáng vẻ dịu dàng của một cô gái. “Cùng tôi viết một bức đi.” Nhậm Ngạn Đông chủ động mời. “Viết cái gì?” Hạ Mộc hỏi. Nhậm Ngạn Đông không nói cụ thể viết cái gì, chỉ nói: “Em viết nửa câu đầu, nửa câu sau tôi viết tiếp.” Hạ Mộc định hình trong đầu vài giây, bắt đầu hạ bút. Chưa viết hết cuối cùng của ‘Bất’, Nhậm Ngạn Đông đã đặt bút. Hai người vô cùng ăn ý, Hạ Mộc hoàn thành ‘Bất vong sơ tâm’, Nhậm Ngạn Đông cũng viết xong ‘phương đắc thủy chung’. Nghĩa: Không quên ước nguyện ban đầu, mới có thể vẹn toàn trước sau. “Ha, tôi nói sao hai người trò chuyện lâu thế, thì ra là ở đây luyện chữ.” Ông chủ đã đóng khung tranh chữ xong, vào đây xem tình hình. “Lão Tam, chú nhìn chú viết đi, kém Tiểu Hạ nhà người ta cả một đoạn dài luôn.” Lại chuyển đề tài: “Nhưng cũng khá xứng đôi.” Hạ Mộc ở lại tiệm tranh chữ một lúc mới tạm biệt rời đi, xem như hôm nay thu được kết quả ngoài ý muốn. Có sở thích giống Nhậm Ngạn Đông liền có tiếng nói chung. Kỷ Tiện Bắc gọi tới hỏi cô đang ở đâu, Hạ Mộc nói đang đi dạo bên ngoài. “Chiều nay 2 giờ anh có cuộc họp, buổi trưa có hơn 2 tiếng nghỉ ngơi, em tới đón anh nhé?” Kỷ Tiện Bắc hỏi cô. “Em đi đón anh?” “Ừ, không được à?” “Được chứ, vô cùng vinh hạnh.” Hạ Mộc đi về phía ô tô, xe này là Kỷ Tiện Bắc tặng cô, dù là hãng xe hay biển số xe đều quá mức khoe khoang, lúc đi học cô không dùng được, nhưng giờ đã đi làm nên không sao. Lúc đến tòa nhà Trung Thần, Kỷ Tiện Bắc đã đứng ở cửa chờ. “Bíp bíp bíp” Cô ấn còi mấy lần, Kỷ Tiện Bắc nhận ra xe của cô, chậm rãi đi tới, bảo vệ đứng trước cửa tò mò nhìn Kỷ Tiện Bắc chằm chằm. Kỷ Tiện Bắc mở cửa ngồi vào, chưa kịp ngồi vững, Hạ Mộc đã nhét một bó hoa hồng to vào lòng anh, vươn tay ôm cổ anh, tặng anh một cái hôn nồng nhiệt, cô cười: “Tiên bối, vất vả rồi.” Bị Kỷ Tiện Bắc vỗ đầu cô hai cái: “Gọi lung tung lần nữa thử xem.” Hạ Mộc híp mắt, bỗng nhiên đè cổ anh về phía cô, ngậm lấy môi dưới của anh khẽ cắn, ánh mắt khiêu khích nhìn anh: “Em cứ gọi đấy, tiên bối, tiên bối, tiên bối, anh định làm gì?” Nói xong, tiếp tục mút môi anh. Kỷ Tiện Bắc: “… …” Không phát cáu nổi. Hôn môi xong, Hạ Mộc hỏi anh: “Về nhà ăn chứ?” “Dì chuẩn bị cơm rồi à?” “Ừm, chỉ làm một phần cho em ăn, nhưng không sao, em chia phần của em cho anh.” “Vậy về nhà đi.” Hạ Mộc khởi động xe. “Tối nay rảnh không?” Cô nghiêng mặt hỏi anh. “Có hẹn rồi.” Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Có việc gì sao?” Hạ Mộc gật đầu: “Mời anh ăn cơm.” Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Vừa được phát tiền lương thực tập?” Hạ Mộc rất keo kiệt, từ khi quen cô anh đã biết, nhưng cô rất hào phóng với anh, mỗi lần được phát học bổng hoặc làm việc bán thời gian nhận được tiền công, cô đều sẽ mua quà tặng anh, còn mời anh ăn cơm. Hạ Mộc, “Hôm trước phát, chỉ chờ anh về nhà thôi.” Cô lại liếc anh một cái, “Trong vòng hai ngàn tùy anh chọn nhà hàng.” Hai ngàn là tiền lương thực tập hằng tháng của cô. Kỷ Tiện Bắc cười: “Đưa hết tiền lương cho anh tiêu?” Hạ Mộc xoay mặt nhìn anh vài giây, “Đúng vậy, bằng không thì cho ai tiêu?” Nói xong tiếp tục nhìn đường phía trước. Kỷ Tiện Bắc chăm chú nhìn cô một hồi. Nhưng tối nay anh có hẹn, không có thời gian đi ăn. Hạ Mộc suy nghĩ: “Tối mai thì sao?” Kỷ Tiện Bắc nói đúng sự thật: “Tối mai phải đi gặp thầy Âu Dương.” “Thầy Âu Dương?” “Ừ.” Hạ Mộc nghĩ nghĩ, gật đầu, không hỏi thêm. Kỷ Tiện Bắc nói: “Là vì chuyện công việc của Viên Dịch Lâm, Viên Dịch Lâm muốn theo hạng mục hợp tác của anh và Nhậm Ngạn Đông ở nước ngoài.” “Sau đó thì sao?” Hạ Mộc hỏi. Kỷ Tiện Bắc liền chọn vài câu trọng điểm của giáo sư Âu Dương nói cho cô, sau khi nói xong hỏi ý kiến của cô. Hạ Mộc rất bất ngờ anh suy nghĩ cho cô trước rồi mới đến giáo sư Âu Dương, cô cười như có như không: “Có phải em không cho anh giúp lần này, anh liền không giúp không?” Kỷ Tiện Bắc gật đầu. Hạ Mộc nghiêm túc xem xét: “Anh vẫn nên đưa đề tài này cho Viên Dịch Lâm đi, em thiếu giáo sư Âu Dương quá nhiều rồi.” Đằng trước tắc đường, hình như có xe tông phải xe ở trước, cô dừng xe. “Hạ Mộc, đừng để gánh nặng nợ người khác trong lòng.” “Ừm.” Cô lại giải thích: “Không phải gánh nặng, là cảm ơn mới đúng.” Cô vươn tay đến trước mặt Kỷ Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắc cầm tay cô đặt lên môi, giữa hè mà lòng bàn tay cô vẫn lạnh ngắt, anh vặn điều hòa xuống thấp hơn. “Nóng muốn chết!” Hạ Mộc bất mãn. Kỷ Tiện Bắc lạnh lùng nói: “Nóng chết thì anh chịu trách nhiệm!” Hạ Mộc hừ một tiếng. Kỷ Tiện Bắc nói tiếp chuyện vừa rồi: “Ý nghĩa lớn nhất của cảm ơn là người khác vui vẻ bản thân cũng phải vui vẻ mà không phải một mình nhẫn nại chiều theo ý người ta. Thay đổi cách cảm ơn, nếu không nó sẽ trở thành điều vô nghĩa.” Anh đặt tay cô vào lòng bàn tay mình rồi xoa xoa, thấy cô không lên tiếng lại không yên lòng, “Nghe rõ chưa?” Hạ Mộc thở dài: “Nghe rõ rồi.” Tuy rằng theo lý là vậy, cô cũng biết chắc chắn giáo sư Âu Dương nghiêng về phía cháu gái ngoại, đây là bản tính ích kỷ của con người, cô hiểu. Nhưng trước kia giáo sư Âu Dương giúp đỡ cô rất nhiều, đều là vô điều kiện, thuần túy, trên nhiều khía cạnh thắng cả bố ruột của cô. Đến cả nơi làm việc hiện tại cũng là giáo sư Âu Dương liên hệ giúp cô. Khi đó giáo sư Âu Dương không biết cô và Kỷ Tiện Bắc ở bên nhau, năm 4 đi thực tập, là giáo sư Âu Dương chủ động liên hệ đơn vị thực tập cho cô, sau ông còn nhờ mối quan hệ để sau khi tốt nghiệp cô có thể làm việc ở đó. Cô vẫn luôn băn khoăn, không biết nên cảm ơn thế nào, giáo sư Âu Dương khiến cô có gánh nặng tâm lý khác, ông nói rất bội phục đứa trẻ đến từ vùng núi như cô, rất có chí tiến thủ lại chịu được cực khổ. Không ai là người tốt bụng 100%, bây giờ cô không thể bởi vì giáo sư Âu Dương vì cháu gái ngoại mà không nghĩ đến cảm giác của bản thân, hay gạt bỏ hết mọi ý tốt của ông được. Cô là người vô tâm, nhưng giáo sư Âu Dương là ngoại lệ. Hạ Mộc nói với Kỷ Tiện Bắc: “Anh là người làm ăn, đã quen việc gì cũng lấy tiền ra so sánh, thế nên mấy chuyện ân tình này bọn anh không để ý nhiều tới nó.” Kỷ Tiện Bắc cười: “Nói như thể em coi trọng tình nghĩa, xem tiền như rác vậy!” Hạ Mộc liếc, dùng sức bấm lòng bàn tay anh một cái. Kỷ Tiện Bắc: “… …” Hạ Mộc suy nghĩ một lát, nói với Kỷ Tiện Bắc: “Anh cứ đồng ý giúp giáo sư Âu Dương lần này đi, đến lúc đó em làm chuyên mục sẽ cố gắng giảm sự xung đột với Viên Dịch Lâm, để cô ấy đào sâu tin tức này.” Bỗng, cô chuyển đề tài: “Tuy cho Viên Dịch Lâm cơ hội cũng chưa chắc cô ấy thu phục được Nhậm Ngạn Đông.” Kỷ Tiện Bắc dịch tay cô lên trên, phát một cái thật kêu, giả bộ không để ý nói: “Có vẻ em rất có lòng tin có thể thuyết phục Nhậm Ngạn Đông nhận phỏng vấn của em.” Hạ Mộc nói: “Sự thành do người, không thử sao biết.” Lại nghĩ tới: “Đúng rồi, vừa rồi em gặp Nhậm Ngạn Đông ở tiệm tranh chữ.” Kỷ Tiện Bắc ngẩn ra: “Anh ta cũng ở đó?” Hạ Mộc gật đầu: “Ừm, không nghĩ tới anh ấy cũng thích thư pháp, xem như em đã tìm được điểm đột phá.” “Chữ của anh ta rất bình thường, còn không viết tốt bằng anh.” Kỷ Tiện Bắc nhàn nhạt nói. Hạ Mộc: “… …” Nhịn không được, bật cười ha ha. Sau đó bị Kỷ Tiện Bắc cốc hai cái vào đầu. • 31/01/2019 •
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]