Chương trước
Chương sau
Quá trưa bọn họ mới đến được thành Châu Vụ.

Châu Vụ là một thành trì nhỏ. Mấy ngày trước quân Thiên Tước phát động quyết chiếm thành. Nhưng không ngờ Huyền Vũ đã bố trí mai phục, cuộc chiến diễn ra suốt ba ngày trời, cuối cùng Thiên Tước đành phải rút lui về Thùy Châu. Thành Châu Vụ vẫn thuộc quản lý của Huyền Vũ. Tuy nhiên, cuộc chiến suốt hai, ba ngày đó đã khiến tòa thành này bị suy yếu nghiêm trọng, binh sĩ bảo vệ thành chết hơn một nửa, vô số dân thường bị liên lụy. Đi đến phía ngoài thành đã thấy không khí nơi đây vô cùng hoang tàn, tiêu điều. Những xác lính mặc đồng phục hai màu khác nhau chết chồng lên nhau, bắt đầu phân hủy. Bọn họ sống là kẻ thù đứng ở hai đầu chiến tuyến, nhưng khi chết đi đều trở về với đất, không phân biệt sang hèn, ta địch.

Có rất nhiều quân lính đang nỗ lực vận chuyển xác chết đi. Nhưng ở đây đúng như lời người ta nói, người chết nhiều hơn người sống, dù bọn họ cố gắng cũng chỉ chuyển được một phần xác quân Huyền Vũ – Thiên Tước đến hố chôn chung mà thôi. Vẫn còn rất nhiều xác chết phía ngoài thành, bắt đầu bốc mùi hôi thối.

Đoàn xe của Tiểu Duệ vì không muốn gây chú ý nên đã tách ra làm hai nhóm, một nhóm đi ngựa và cả xe ngựa cải trang thành thương nhân buôn bán nhỏ muốn đi qua Châu Vụ để đến mấy thôn xóm rải rác phía trong rừng thu gom nông sản về bán cho các thành lớn bị chiến tranh tàn phá nặng nề. Lý do này miễn cưỡng cũng có phần thuyết phục. Nhóm của Tiểu Duệ chỉ gồm nàng và Đại Hổ. Đại Hổ cũng muốn mang thêm vài người nữa để an tâm hơn, nhưng càng đông người càng gây sự chú ý, vì vậy hắn đành phải dùng đến hạ sách một mình đi theo Tiểu Duệ như thế này.

Lính gác cổng kiểm tra kỹ càng giấy thông hành của bọn họ mới cho vào nhưng bắt buộc không được cưỡi ngựa. Tiểu Duệ không hiểu lý do tại sao phải đi bộ, nhưng đến khi vào trong thành rồi thì nàng đột nhiên hiểu ra.

Vừa rồi bên ngoài thành hầu hết đều là xác binh sĩ hai nước, giờ vào trong thành rồi cảm giác rùng rợn càng kinh khủng hơn. Xác lính Huyền Vũ chồng chéo cùng xác thường dân. Những ngôi nhà đổ nát, hoặc từng bị đốt cháy giờ tiêu điều, trơ trụi. Bên những đống đất đá, cây cối ngổn ngang là những người sống. Có người gào khóc điên cuồng. Có người thất thần nhìn xác chết xung quanh mình. Không khí bi thương bao trùm cả tòa thành. Oán khí nặng nề như tấm màn tang phủ xuống cả thành Châu Vụ.

Nhìn những xác chết đủ hình đủ kiểu, những ánh mắt người sống hoặc bi thương căm hận, hoặc trống rỗng vô hồn, trái tim Tiểu Duệ càng đau đớn, cảm tưởng mức không thể chịu nổi.

Muốn chiếm được giang sơn Huyền Vũ, đại hoàng tử và Nghiêm Tinh Dã buộc phải khiến cả giang sơn chìm đắm trong gió tanh mưa máu như thế này. Ngai vàng không phải được làm bằng vàng, mà làm từ hàng ức triệu bộ xương của dân lành vô tội. Tiểu Duệ rùng mình, đầu cúi gằm, nặng nề lê bước đi theo Đại Hổ.

Những con phố phía sâu trong thành có vẻ đỡ đáng sợ hơn một chút, không nhiều xác chết trên đường như bên ngoài, chỉ thi thoảng còn sót lại một xác người không có thân nhân chưa kịp được đưa đi chôn cất mà thôi. Những ngôi nhà xiêu vẹo, cháy nham nhở, mấy đứa trẻ bẩn thỉu dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Tiểu Duệ khiến trái tim nàng càng thêm đau đớn. Nàng không phải kẻ máu lạnh vô tình để có thể không động lòng trước khung cảnh tang thương như thế này.

Đại Hổ nãy giờ lặng lẽ cúi đầu đi bên cạnh Tiểu Duệ, bây giờ nhìn quanh, thở dài bất đắc dĩ.

– Mai tiểu thư, có lẽ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi.

Tiểu Duệ chỉ gật đầu. Quần áo hai người mặc đều đã thay sang loại vải thô, mặt mũi cũng nhuốm bụi do đi cả ngày dài, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy sạch sẽ, khác hẳn đám người vừa đối diện với tử thần trong thành Châu Vụ.

– Vậy ta đi mua ít lương khô và nước rồi đi thẳng về phía cổng tây.

Đại Hổ hơi bồn chồn. Theo kế hoạch khi vào thành, người của hắn sẽ tiếp ứng, có cách đưa hắn ra khỏi thành an toàn. Nhưng bây giờ tình hình như này e rằng khó có thể gặp mặt người tiếp ứng kia. Đại Hổ hít sâu một hơi, suy nghĩ xem nên làm cách nào để có thể an toàn rời khỏi Châu Vụ thành. Đám người tách khỏi họ đóng giả làm đoàn khách thương đi thu mua lương thực trong thôn nhỏ, với sự phối hợp, người của bọn hắn có lẽ cũng dễ qua cổng thành. Nhưng Đại Hổ và Tiểu Duệ chỉ có hai người, rời khỏi thành cũng không phải là dễ.

Đại Hổ đi tìm mãi mới thấy có quán nhỏ bán hàng. Người bán hàng vừa trưng biển ra, mặt mày lấm lét nhìn quanh, trên quầy của hắn cũng chỉ có một bao gạo và một thúng lương khô. Trong thành hỗn loạn, dễ xảy ra trộm cướp nên chủ hàng cảnh giác như vậy cũng đúng. Đại Hổ mua một ít lương khô và mấy túi da dê nước. Đồ ăn đã tăng lên bốn, năm lần so với bình thường nhưng chỉ trong nháy mắt bao gạo và thúng lương khô kia đã bán hết. Đại Hổ mặt lấm tấm mồ hôi vì chen lấn, quần áo cũng nhàu nhĩ hơn đôi chút, tay cầm túi vải đựng lương khô và nước đi về phía Tiểu Duệ vẫn đứng lặng lẽ ở một góc đường bên này.

Nhìn nàng và cảnh vật dường như không chút nào liên quan đến nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo lem nhem mấy vết khói đen nhưng con mắt đen láy thuần khiết không nhiễm bụi trần. Nàng đứng bên bức tường nham nhở, hoàn toàn xa cách với khung cảnh xung quanh.

Đại Hổ đi đến, Tiểu Duệ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hơi liếc nhìn túi vải trên vai hắn, gật đầu rồi bước đi, không ai nói thừa một lời. Hai người đi được mấy bước thì có một người đàn ông từ trong ngõ phía bên phải lao ra, vô tình đụng phải vai Đại Hổ. Tiểu Duệ liếc mắt nhìn. Người kia tầm ba mươi tuổi, dáng người dong dỏng cao, cơ thể nhanh nhẹn, ánh mắt hữu thần, là người có luyện qua võ công. Quần áo người đó cũng là vải thô nhưng gọn gang, sạch sẽ. Người đó và Đại Hổ liếc nhìn nhau một cái, rồi người kia gật gật đầu nói xin lỗi, sau đó vội vã rời đi.

Ánh mắt Tiểu Duệ hững hờ lướt qua bàn tay bên phải đang nắm chặt của Đại Hổ, rồi làm như không có chuyện gì, nàng tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước. Đi năm ngày trời, bị bức đến mức này mới lộ diện một tên nhãi nhép, bọn chúng quả thật cẩn thận. Tiểu Duệ thầm thở dài trong lòng. Đại hoàng tử và Nghiêm Tinh Dã đã gài người ở khắp nơi, chính vì vậy mới có thể nội ứng ngoại hợp khiến Huyền Vũ trở tay không kịp như vậy. Nàng vừa khâm phục vừa có chút kiêng dè con người này. Nhưng… nàng đang đi về phía bọn họ.

Tiểu Duệ liếc nhìn Đại Hổ vẫn đi rất bình thường bên cạnh, thầm nghĩ nội ứng của bọn họ ở Châu Vụ thành chắc chắn chỉ là mấy kẻ tầm thường nên mới không có tác động gì trong cuộc chiến mấy ngày trước, nhưng lại có thể giúp người của Nghiêm Tinh Dã an toàn đi qua đây, như vậy đồng nghĩa với việc có cách truyền thông tin từ đây qua Thiên Tước.

Đi được một con phố, Đại Hổ đột nhiên nhăn nhó ôm bụng, nói Tiểu Duệ đợi hắn một lát. Hắn chạy vào con ngõ nhỏ bên đường, ý chừng tìm một nơi vắng vẻ hoặc một căn nhà hoang nào đó. Tiểu Duệ nhìn theo, hơi mỉm cười, sao nàng không biết hắn tìm cách tách ra để đọc tin tức kẻ kia vừa đưa tới kia chứ. Để nàng một mình chạy đi xa như vậy, ngu ngốc!

Về phần Đại Hổ, sau khi đọc xong tờ giấy, hắn cẩn thận ghi nhớ một lần nữa rồi mới bỏ vào miệng nhai, nuốt xuống. Trong khoảng giờ Dậu, người của bọn họ sẽ được phái canh cổng thành, lúc này cũng nhá nhem tối, bọn hắn hãy đi thẳng ra cổng phía tây, người kia sẽ tiếp ứng cho qua.

Đại Hổ vui vẻ quay trở lại chỗ Tiểu Duệ vẫn đang đứng. Nhưng hắn mải đi không để ý, vô tình vấp phải một xác chết bên đường. Đại Hổ bực bội đá xác chết kia qua một bên, tiếp tục bước đi. Đều tại lũ người này dọn dẹp quá chậm chạp, mấy ngày liền vẫn còn nhiều xác chết trên phố như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại Hổ đột nhiên lóe lên một tia hung ác. Đột nhiên hắn nghĩ tới việc nếu lúc này Thiên Tước dẫn quân tới thì có thể một kích san phẳng thành Châu Vụ, quá dễ dàng. Hắn âm thầm tính toán, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó về bẩm báo với quận vương, như vậy có thể lập công lớn rồi. Hắn không nhịn được, khóe môi hơi cong lên vui vẻ.

Tiểu Duệ nhận định người này hữu dũng vô mưu quả không sai. Từ tình hình này hắn có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy mà không biết suy xét toàn diện. Châu Vụ thành chỉ thủ mà còn thiệt hại như vậy, quân Thiên Tước ở thế công thì còn thiệt hại lớn đến mức nào?

Nhưng tại sao một người kín kẽ, làm việc chu toàn như Nghiêm Tinh Dã lại có thể giao việc quan trọng cho kẻ như Đại Hổ này kia chứ? Nguyên nhân có rất nhiều. Thứ nhất, hắn ta biết Tiểu Duệ không phải kiểu tiểu thư khuê các nhốt mình trong phòng không biết thế sự, nàng lúc nhỏ lớn lên ngoài mặt trận, lúc về kinh thành cũng giao du với nam nhân, tư tưởng tự do, phóng khoáng; vì vậy một kẻ quá cẩn thận, dè dặt sợ sẽ bứt dây động rừng làm nàng cảnh giác, ngược lại một người có chút đơn giản như Đại Hổ sẽ khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn. Nguyên nhân thứ hai, mặc dù Đại Hổ hữu dũng vô mưu nhưng thân thủ tốt, lại cực kỳ trung thành với Nghiêm Tinh Dã, hắn rất yên tâm khi giao cho Đại Hổ nhiệm vụ lần này. Cuối cùng, Nghiêm Tinh Dã vẫn mãi là Nghiêm Tinh Dã, ngoài kế hoạch chuẩn bị sẵn mà Tiểu Duệ đóng vai chính, hắn còn chuẩn bị một kế hoạch xem ra lại càng chu toàn, kín kẽ, không lo sơ sảy hơn.

Chính vì vậy, trong lá thư Nghiêm Tinh Dã đưa tới ngày hôm qua, ngoài phần đầu yêu cầu Đại Hổ phải tôn trọng, vâng lời Tiểu Duệ, cố gắng khiến nàng vui lòng đi cùng đến Chỉ Dương, phần cuối hắn còn ra một mệnh lệnh khiến Đại Hổ tuy không hiểu rõ nhưng khi đọc thì trong lòng phát run: Nếu Mai Tư Duệ đột nhiên đổi ý, giết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.