– Thôi, ta dậy sớm quen rồi, nằm thêm sẽ bị đau đầu.
Dương Thiên Vũ cũng không ép nàng nữa, chỉ bảo người mau chuẩn bị nước nóng để nàng rửa mặt và lò sưởi tay.
– Thiên Vũ, huynh có muốn đấu với ta không?
Dương Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nàng, rồi bật cười khiến nàng nổi giận nói to.
– Huynh như thế là có ý gì hả? Xem chiêu.
Nói là làm, Tiểu Duệ lập tức lao về phía Dương Thiên Vũ, xuất chiêu luôn. Mấy tháng trời vất vả tập luyện, công phu của nàng đã khá lên không ít, nhưng dĩ nhiên, còn cách Dương Thiên Vũ xa lắm. Chỉ chưa đầy ba chiêu nàng đã bị hắn chế trụ. Tiểu Duệ cố vùng vẫy nhưng không được. Hắn mỉm cười, ôm nàng vào lòng.
– Tiểu Duệ càng ngày càng lợi hại.
– Dám coi thường ta?
Hắn bật cười, tiếng cười trầm ấm, lâu rồi hắn mới có thể cười vui vẻ như thế, đúng là chỉ khi ở bên nàng hắn mới được cười thoải mái. Hắn đưa tay vuốt gọn mấy sợi tóc mai trên trán nàng.
– Hôm nay nàng có muốn luyện võ không? Bằng không có thể đến thư phòng với ta một lát, ta muốn viết mấy bức thư.
– Thư gì vậy?
– Thư cho mấy vị quan lân cận vùng Thùy Châu, hoàng thượng giao ta xử lý vấn đề kinh tế và cả tinh thần nhân dân khu vực đó. Càng gần chiến trường thì càng nguy hiểm, nhân dân mấy châu gần đó bây giờ đang cực kỳ hoang mang, lo sợ, hoàng thượng muốn trấn an lòng dân, kêu gọi tất cả cố gắng chống kẻ địch.
Tiểu Duệ ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng.
– Chuyện tối qua, là ta mơ đúng không?
Một tia đau lòng ánh lên trong mắt Dương Thiên Vũ.
– Tiểu Duệ, ta xin lỗi, ta…
Tiểu Duệ đưa hai ngón tay lên ngang miệng hắn, ý ngăn lại, nàng lắc đầu.
– Không sao, ta hiểu, mấy ngày nay đi ra phố, ta thấy dân kinh thành còn bất an, khốn khổ, thì dân chúng trong thiên hạ ắt không thể bình yên được. Huynh hãy cố gắng dốc sức nhé.
– Cảm ơn nàng, Tiểu Duệ.
Hắn ôm chầm lấy nàng, nhẹ hôn lên tóc nàng. Đêm qua, nàng đâu ngủ được, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, về những lời của Dung Phi, Thái Khanh quận vương, Tiên Y, nhưng nàng cũng nghĩ về người đánh xe, về muôn dân đang chịu lầm than dưới mũi giáo kẻ thù. Nàng không muốn giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này khiến Dương Thiên Vũ bị phân tâm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Giữa việc mơ hồ và thực tế hiển hiện trước mắt, giữa gia tộc và quốc gia, nàng bắt buộc phải lựa chọn. Sáng nay, nàng đã đưa ra lựa chọn của mình rồi.
– Vậy huynh đi viết thư đi, ta đi thăm Táo Xanh một chút, mấy hôm rồi không gặp nó.
– Ừm, được. Nàng muốn ăn gì không để ta bảo nhà bếp chuẩn bị.
– Gì cũng được mà.
Dương Thiên Vũ gật đầu, đi về phía thư phòng, còn Tiểu Duệ gọi Hắc Mã đi về phía sân tập. Nàng đi trước, Hắc Mã theo ngay sau.
– Lâu lắm rồi không thấy Hắc Tôn.
– Vương gia phái Hắc Tôn đi xử lý một số chuyện bên ngoài ạ.
– Ta biết, nhưng không hiểu sao ta cứ thấy không đúng cho lắm. Hắn có chuyện gì à? Hay nhà hắn có chuyện gì không?
Hắc Mã vẫn vẻ “mặt gỗ” như thường ngày, lắc đầu.
– Thuộc hạ và Hắc Tôn là huynh đệ, gia đình chúng thuộc hạ đều không còn ai, sao có thể có chuyện gì chứ?
– Hai người không còn người thân nào sao?
– Chúng thuộc hạ là trẻ mồ côi, may mắn được Vương gia nâng đỡ mới có ngày hôm nay.
Tiểu Duệ thôi không hỏi nữa, nhưng nàng vẫn có cảm giác dường như Hắc Tôn tránh mặt nàng. Trước đây hắn như con gà mái mẹ lúc nào cũng ở bên bắt nàng không được làm cái này, không được làm cái kia. Mấy tháng nay rất hiếm khi nàng thấy hắn, nếu có gặp thì hắn cũng chỉ cúi người hành lễ một cái rồi lại vội vàng đi luôn. Nhưng Hắc Mã đã nói như vậy, nàng còn nghĩ nhiều làm gì chứ.
Vừa thấy nàng, Táo Xanh đã lao ra. Táo Xanh giờ đã là một con chó trưởng thành rồi, nó còn to hơn cả nàng, bộ lông dài, dày, đỏ rực như lửa. Tiểu Duệ vui vẻ dang hai tay ôm chầm lấy Táo Xanh. Nó sung sướng vùng vẫy trong lòng nàng đến mức khiến Tiểu Duệ suýt chút nữa ngã nhào. Nàng xoa xoa lớp lông dày ấm áp của nó.
– Táo Xanh ngoan, hôm nào rảnh sẽ dẫn ngươi đi về trang viên gặp Tiểu Tuyết, rồi đi săn nữa, chắc sẽ rất vui.
Chẳng biết Táo Xanh có hiểu không mà nó càng vui vẻ vẫy đuôi điên cuồng, nhảy cả hai chân trước lên. Tiểu Duệ nô đùa cùng với Táo Xanh hồi lâu, chơi chạy vòng quanh trong sân. Rồi lại chơi ném đĩa, nàng cố hết sức ném gỗ đi thật xa, Táo Xanh chạy theo, nhảy lên chộp lấy khúc gỗ mang về. Chơi chán, Tiểu Duệ nghĩ ra trò mới, vo từng nắm tuyết bằng trái táo ném về phía bộ lông dài của Táo Xanh. Nó không những không tránh mà ngược lại còn thích thú hưởng ứng, khi vui quá lại dụi dụi mõm xuống dưới tuyết. Tiểu Duệ thấy thế càng cười thích thú.
Hắc Mã không tham gia, hắn chỉ đứng một bên quan sát và bảo vệ Tiểu Duệ mà thôi. Nhìn nàng chơi đùa vui vẻ cùng Táo Xanh, đột nhiên Hắc Mã không còn cảm thấy trách Hắc Tôn nữa, bởi hắn đã hiểu được nguyên nhân. Hắc Mã ngẩng đầu nhìn bầu trời lất phất tuyết, thở dài.
Sau khi chơi đùa với Táo Xanh gần một canh giờ Tiểu Duệ mới dừng lại, giao lại Táo Xanh cho người phụ trách chăm nom rồi về phòng. Hôm nay không luyện võ, nhưng chơi đùa với Táo Xanh cũng xem như hoạt động nhiều rồi.
Nàng vừa trở về đã thấy Xuân Nhi chuẩn bị sẵn nước ấm và cánh hoa cho nàng.
– Ta nhớ có nói không cần cánh hoa nữa rồi mà, sao muội còn chuẩn bị làm gì.
– Vương phi, không phải nô tỳ đâu, trang viên ở ngoại thành chuyển đến đấy ạ. Họ bảo vương gia dặn suối nước nóng nên mùa này vườn vẫn có hoa, hằng ngày buổi sáng có người đi hái hoa rồi mang đến vương phủ luôn ạ.
– Như thế tốn công quá.
– Vương phi, đó là công việc của họ mà, nếu vương phi không cho họ làm thì họ biết làm gì chứ?
Tiểu Duệ cởi áo choàng ngoài đưa cho Xuân Nhi.
– Vậy muội đưa ít vải đến bảo người ở đó may chút áo ấm cho binh sĩ ngoài sa trường đi, mấy thứ hoa hoét này từ nay có thể miễn hết.
– Nhưng…
– Bây giờ ta nói muội cũng không thèm nghe nữa?
– Vâng.
Xuân Nhi thấy Tiểu Duệ không vui thì không dám nói thêm gì nữa, lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Nằm trong bồn nước nóng thư giãn, Tiểu Duệ nhớ ra, thử kiểm tra vết sẹo ở cánh tay và sau lưng, chiếc gương đồng khiến nàng nhìn vết sẹo ở lưng không rõ lắm. Nhưng vết ở tay nàng có thể trực tiếp nhìn được, quả nhiên thuốc lợi hại, đến bây giờ vết sẹo chỉ còn lờ mờ thôi, chắc phía sau lưng cũng vậy. Cứ như này chỉ tầm một, hai tháng nữa là vết sẹo của nàng sẽ biến mất. Nghĩ đến đây, Tiểu Duệ đột nhiên ngơ ngẩn. Vết sẹo này chắc chắn là do đám cháy năm xưa, trí nhớ nàng đã quên tất cả, chỉ còn vết sẹo như một minh chứng nàng từng trải qua những chuyện ấy, nó là sợi dây gắn kết nàng với quá khứ, nàng thực sự muốn xóa nó, muốn quên đi tất cả?
Tiểu Duệ thẫn thờ ngồi nhìn vết sẹo hồi lâu, dù không hỏi thẳng Dương Thiên Vũ, nhưng những chuyện này càng không nói ra lại càng canh cánh trong lòng, khiến nàng không thể không nghĩ đến. Nàng nhắm mắt, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu một chút, sau khi xong xuôi, Tiểu Duệ kiên quyết đứng thẳng dậy, mặc bộ quần áo sạch Xuân Nhi đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Mặc xong đồ, nàng ra mở cửa, Xuân Nhi vội vàng vào giúp nàng chải tóc và trang điểm.
– Hôm nay ta tự chải tóc cũng được, muội mang đồ ăn lên đi.
Xuân Nhi có chút kinh ngạc, không hiểu sao hôm nay tâm trạng của vương phi lại có vẻ không tốt như thế? Nàng ta lui xuống, lát sau bưng lên một bát cháo hạt sen, một đĩa bánh bao trắng và một đĩa rau cải xào. Từ ngày Tiểu Duệ nói với Hà quản gia phải cắt giảm chi tiêu, mỗi bữa nàng ăn không quá bốn món, mọi thứ luôn được giản tiện như vậy. Nàng chỉ ăn một lát là xong. Lúc Xuân Nhi tiến lên dọn, nàng đưa ra một tờ ngân phiếu.
– Xuân Nhi, muội cầm tiền này ra phố mua thêm ít vải bông, sau đó cho người mang đến trang viên ngoại thành, nhớ dặn họ việc cánh hoa nhé.
– Vâng, vương phi.
Sau khi Xuân Nhi lui xuống, Tiểu Duệ lập tức mở tủ, lấy ra một bộ nam trang, nàng vấn tóc lên, mặc nam trang vào, sau đó khoác một chiếc áo choàng đen mỏng, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo vẫn hay dùng.
Tiểu Duệ đi lối cửa hông, gã canh cổng đã quen với việc thi thoảng vương phi vẫn đi ra ngoài một mình không cần có người theo hầu nên cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ cúi người hành lễ rồi lại tiếp tục ngồi gọt ống sáo trúc. Công việc của hắn vốn phải luôn đứng canh cổng cẩn thận, nhưng cổng vương phủ to thế lại đóng rồi, cổng này chỉ có hạ nhân trong phủ hay dùng tới, khách đến cũng không vào bằng cổng này, vì vậy công việc của hắn khá nhàn, thời gian rảnh rỗi hắn bèn gọt ống trúc làm sáo. Hắn chẳng có tài nghệ gì nhưng được cái làm ống sáo rất khéo, âm thanh trầm bổng rõ ràng, trong trẻo, vì vậy cũng có thể mang ra chợ bán được thêm chút tiền, mua thêm chút bánh cho mấy đứa trẻ ở nhà.
Tiểu Duệ rời phủ thì đi thêm một con phố, sau đó nàng tìm và thuê một con ngựa, tự mình cưỡi đi. Con ngựa này màu nâu, đã hơi già nên không nhanh nhẹn cho lắm, nhưng nàng cũng không cần ngựa phi nước đại nên chỉ để nó đi thong thả mà thôi.
Đi qua vài dãy phố, rẽ vài lần, ra khỏi khu vực sầm uất của kinh thành, nàng tiến về phía khu dành cho thường dân. Kinh thành được phân bố rất rõ ràng, dưới chân thiên tử sẽ là các khu phố, đất đai cho vương tôn quý tộc và đại thần, càng ra xa mức độ tôn quý càng giảm. Khu vực Tiểu Duệ hướng đến là nơi thường dân sinh sống, mà những người này đa phần đều là làm công khắp nơi, tối đến mới về nhà ngủ. Nơi này thực ra khá hỗn tạp, không chỉ có dân lành mà còn có cả những thành phần giang hồ sinh sống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]