Lúc này nam nhân kia mới chịu nhìn nàng, mỉm cười. Nhưng hình như có gì đó không đúng ở đây, sao có cảm giác như nàng đang dỗ dành một đứa trẻ vậy chứ?
– Mấy hôm vừa rồi là đại lễ, hắn cần phải canh gác vương phủ nghiêm ngặt hơn bao giờ hết nên có chút mệt mỏi, mấy hôm nữa sắp xếp cho hắn nghỉ vài ngày là ổn thôi.
Không ngờ hắn lại chủ động giải thích dài như thế. Sau khi nói xong, hắn còn thêm.
– Ta muốn nàng đồng ý một chuyện nữa. – Hắn đợi nhận được cái gật đầu của nàng mới chịu nói tiếp. – Từ nay nàng không được phép quan tâm nam nhân nào khác.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của hắn khiến Tiểu Duệ không nhịn được mà bật cười.
– Huynh ghen hả?
– Dĩ nhiên. Vương phi của ta xinh đẹp như hoa, làm sao có thể không đề phòng cho được?
Có phải mấy ngày nay quá nhàn rỗi khiến Lâm Vũ vương gia trở nên trẻ con như thế? Nhưng đồng thời Tiểu Duệ cũng thấy rằng, thực ra nàng yêu dáng vẻ có chút trẻ con, vô lý này của hắn hơn. Cảm giác chân thực hơn một Lâm Vũ vương gia cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách.
Hai người đứng trước hai con ngựa trắng như tuyết. Một con lớn, một con nhỏ hơn. Con nhỏ chắc chắn là con ngựa non hắn dành riêng cho nàng rồi. Ngựa non rất hiền, cũng rất dễ cưỡi, nhưng nhược điểm lớn nhất chính là không thể chạy nhanh, càng không thể oai phong như ngựa trưởng thành.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-trang-trong-tuyet/2489092/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.