Có cái gì mềm mềm chạm vào lưng nàng, Tiểu Duệ định quay người thì đã bị hắn ôm trọn. Hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn bên tai.
– Ta xin lỗi, là ta không tốt, khiến nàng phải chịu khổ như này.
– Huynh… không chê ta xấu xí sao?
Vừa nói ra lời này, Tiểu Duệ thấy người đang ôm mình hít một hơi nặng nề, giọng hắn trầm xuống, hơi khàn khàn.
– Đều tại ta không tốt… từ nay ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, không để ai làm hại nàng.
Hình như có giọt nước nóng bỏng, nóng hơn cả nước ở suối nước nóng rơi trên vai Tiểu Duệ. Hắn ôm nàng, nghèn nghẹn. Tiểu Duệ lặng im, nàng không nhớ những chuyện trước đây, cũng luôn sợ người khác nhìn thấy vết sẹo sẽ kinh hãi, nhưng nàng không ngờ hắn không những không ghét bỏ nàng xấu xí, ngược lại còn tự trách bản thân như thế.
Tiểu Duệ khẽ xoay người, nhìn vành mắt Dương Thiên Vũ hơi đỏ lên, nàng không biết nên an ủi hắn ra sao. Bàn tay đang đặt trên vai nàng của hắn siết lại, khiến nàng hơi đau. Chưa bao giờ nàng thấy ánh mắt hắn kiên định như vậy.
– Từ giờ ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng chịu bất kỳ tổn thương gì nữa.
Không hiểu sao sống mũi Tiểu Duệ bỗng cay xè, những giọt nước mắt đột nhiên không kìm được, thi nhau tuôn rơi. Hắn luống cuống ôm nàng vào lòng, một tay lau nước mắt cho nàng.
– Đừng khóc nữa, thời gian qua nàng vất vả quá rồi!
Tiểu Duệ càng nức nở. Nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại trở nên như vậy nữa. Chỉ biết rằng không thể kìm nén được, nước mắt của bao nhiêu năm nay, của tủi hờn, của hạnh phúc, của nhớ, của quên cứ thế hối hả lăn trên khuôn mặt nhỏ bé. Hắn ôm nàng thật chặt, thật chặt, dường như muốn không bao giờ phải buông tay, vĩnh viễn ở gần sát bên nhau như thế này.
Sau khi Tiểu Duệ khóc thỏa thích, hắn dịu dàng lau mặt cho nàng, lúc này mắt nàng sưng húp, chóp mũi đỏ ửng, nhìn rất tội nghiệp, hắn bật cười, cúi xuống chạm nhẹ mũi hắn vào mũi nàng.
– Tiểu Duệ, nàng yêu ta không?
– Huynh biết rồi còn hỏi. – Giọng nàng nhỏ xíu.
– Nhưng ta muốn nghe chính miệng nàng nói.
Một lát sau, giọng nói nhỏ xíu kia lại cất lên.
– Ta yêu huynh.
– Hả? Nhỏ quá, ta không nghe rõ.
– Ta yêu huynh.
– Nhỏ quá, không thể nghe được.
Nàng tức giận đập mạnh vào vai hắn.
– Đáng ghét, Dương Thiên Vũ, ta ghét huynh!
Lần này quả thật nàng nói lớn, rất lớn, người kia không tức giận, ngược lại còn cười vang vui vẻ.
– Nhắm mắt lại.
Hắn ngoan ngoãn nghe lệnh nàng. Tiểu Duệ kéo chiếc áo khoác lên vai rồi bước ra khỏi bồn tắm. Sau khi nàng y phục chỉnh tề, bước ra phòng ngoài, Dương Thiên Vũ mới rời bồn tắm. Rất nhanh sau đó, hắn theo ra, đi thẳng về phía cửa, lệnh cho người mang đồ ăn lên. Những món ăn hôm nay đều rất bổ, Tiểu Duệ ăn một chút cảm thấy hơi ngấy, không muốn ăn nữa. Hắn cố gắng dụ dỗ nàng ăn thêm nhưng Tiểu Duệ lắc đầu quầy quậy.
– Chẳng phải ngày thường huynh thích mấy món thanh đạm ư? Tại sao giờ lại đổi khẩu vị sang mấy món này rồi?
Hắn chỉ cười cười, múc một bát canh nhỏ đặt trước mặt nàng.
– Không ép nàng ăn nữa, uống nốt bát canh này rồi thôi.
– Không phải canh có độc đấy chứ? Sao ta cứ có linh cảm mấy món này không bình thường ấy nhỉ?
Hắn lập tức giơ tay lên ra dấu thề.
– Ta xin thề, canh này hoàn toàn bình thường, rất tốt cho sức khỏe.
Tiểu Duệ nhìn hắn đầy nghi hoặc, cuối cùng không có manh mối gì, đành miễn cưỡng bưng bát canh lên uống. Dương Thiên Vũ nói không sai, canh này hoàn toàn bình thường, cũng rất tốt cho sức khỏe, đều là đồ bổ để mang thai, có thể không tốt không? Nhưng dĩ nhiên hắn không nói ra vế sau, Tiểu Duệ cũng không am hiểu mấy vấn đề này nên không thể đoán ra được
Ăn uống xong xuôi cũng đã quá trưa, Dương Thiên Vũ hỏi Tiểu Duệ muốn làm gì ngày hôm nay. Nàng xoắn xoắn lọn tóc trong tay, ngẫm nghĩ. Hình như Dương Thiên Vũ không thích chơi mạt chược cho lắm. Ở đây rất yên bình, nhưng cũng chẳng có trò gì chơi được, quả thực có chút nhàm chán.
– Thiên Vũ, huynh có gợi ý gì cho ta không?
Người nào đó lập tức nở nụ cười xấu xa. Tiểu Duệ linh cảm được chuyện không hay, liền nhanh chóng giơ tay ngăn lại.
– Ngừng, không cần nói. Ta tự có chủ ý.
– Không phải nàng muốn hỏi ý kiến ta sao?
– Không cần, không cần, ta tự nghĩ cách.
– Ta chỉ muốn nói ở đây có vườn cây, buổi chiều nàng có muốn đi săn bắt, hái quả gì đó không thôi mà.
Người kia vờ tỏ vẻ ngây thơ, vô tội. Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Duệ chống cằm. Nhớ lúc trước ở trong căn nhà nhỏ, khi đó Dương Thiên Vũ tới thăm nàng, bốn người bọn họ cùng vào rừng hái quả, bắt thỏ, quả thực rất vui.
– Hay là bốn chúng ta đi bắt thỏ tiếp nhé!
– Bốn?
– Là ta, huynh, Hắc Tôn, Hắc Mã.
– Tại sao cần hai người kia?
– Vì họ là hộ vệ thân cận nhất của huynh mà.
– Những ngày này ta chỉ muốn ở bên một mình nàng thôi.
– Huynh… xấu xa!
– Người xấu xa là nàng đó. – Hắn cốc nhẹ lên trán nàng. – Lại đang nghĩ linh tinh gì rồi. Ý ta là, sắp tới có lẽ ta sẽ rất bận, ta muốn dành trọn vẹn mấy ngày này bên nàng nhiều nhất có thể.
Tiểu Duệ nhìn hắn, có chút lo lắng.
– Có phải chuyện trong lá thư huynh đọc tối qua?
Hắn lắc đầu, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
– Đừng nhắc đến mấy chuyện không vui đó.
– Sao lại không nhắc chứ! Huynh vất vả phải nói với ta. Ta là thê tử của huynh, sẽ cùng huynh phân ưu.
– Cảm ơn nàng. Nhưng mấy chuyện nhỏ này ta vẫn có thể xử lý được, không sao đâu, nàng tin ta chứ?
Tiểu Duệ theo bản năng khẽ gật đầu, nhưng không hiểu sao linh cảm mách bảo nàng rằng chuyện sắp tới chắc chắn không phải “chuyện nhỏ”. Dù Dương Thiên Vũ luôn tỏ ra bình tĩnh, thảnh thơi, nhưng trong mắt hắn vẫn ẩn chứa rất nhiều lo lắng. Nếu không phải chuyện gấp, nhất định hắn sẽ không đem ra suy nghĩ ở nơi đông người như tối qua.
– Hay là… chúng ta hồi phủ đi.
– Nàng ở đây không vui ư? – Khuôn mặt hắn lập tức tràn đầy vẻ lo lắng.
– Không phải. – Tiểu Duệ lắc đầu, chủ động chạm vào tay áo hắn. – Ta thấy huynh đang lo lắng, có phải có việc gì nghiêm trọng không? Chúng ta hồi phủ, thời gian sau này còn nhiều mà.
Dương Thiên Vũ mỉm cười, xoa đầu nàng ôn nhu.
– Tiểu Duệ thật hiểu chuyện. Nhưng chuyện chính sự trên cao còn có hoàng thượng, bên cạnh còn có các vị đại thần khác, ta chẳng qua cũng chỉ là một thần tử, vắng mặt vài ba hôm cũng không phải việc gì to tát.
– Nhưng huynh là người hoàng thượng tin dùng nhất.
Hắn lắc đầu.
– Ngốc, nàng nói vậy sẽ khiến những người khác ghen ghét đó.
– Đây chẳng phải chuyện cả thiên hạ đều biết sao?
– Có những chuyện cả thiên hạ đều ngầm biết với nhau, nhưng lại không ai có thể nói ra.
Tiểu Duệ thở dài, nhoài người nằm gối đầu lên cánh tay. Đúng vậy, mấy chuyện quyền mưu thế sự này nàng vốn không am hiểu, lại cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, tốt nhất không nên lạm bàn.
– Bây giờ nàng muốn đi chơi hay ngủ một chút nào?
Tiểu Duệ ngẫm nghĩ đôi chút, quả thực có hơi buồn ngủ, nhưng nghĩ đến đi ngủ, nàng bất giác run rẩy. Tên sói xám kia có phải luôn rình rập cơ hội nàng lơ là là động thủ? Hừ, còn lâu nàng mới cho hắn đắc ý.
– Chúng ta đi bắt thỏ đi.
– Được.
Hắn đáp lại cực kỳ sảng khoái khiến Tiểu Duệ hơi chột dạ, có phải nàng đã nghĩ xấu cho hắn rồi không? Không đúng, hắn ngoài mặt thì như vậy, nhưng trong bụng ai biết chứa đựng bao nhiêu ý nghĩ xấu xa chứ. Chẳng phải hôm qua nàng vừa bị hắn tùy ý chiên xào suốt đêm đó sao?
– Hắc Tôn, sao mắt ngươi đen thui vậy? – Vừa nhìn thấy Hắc Tôn, Tiểu Duệ đã lên tiếng hỏi.
– Thưa vương phi, đêm qua đến phiên thuộc hạ canh gác.
– Vậy sáng nay phải ngủ bù chứ, nếu không sẽ rất mệt, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. – Tiểu Duệ quan tâm.
– Đúng vậy, gần đây tinh thần ngươi có vẻ không tốt cho lắm.
– Vương gia thứ tội, thuộc hạ tuyệt không dám lơ là chức trách.
Tiểu Duệ lập tức xua tay.
– Không, không, ngươi mau về nghỉ ngơi đi, vương gia không trách đâu. Ngủ không đủ sẽ rất mệt đấy.
Dương Thiên Vũ cũng phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống. Hắc Tôn dường như hơi đắn đo rồi cũng lui xuống. Vậy là chỉ còn Hắc Mã và mấy hộ vệ khác đi theo bảo vệ họ. Vì Dương Thiên Vũ không muốn bị làm phiền nên hộ vệ chỉ dám đi phía xa xa. Hai người thong thả bước. Kiến trúc của trang viên này phần dành để xây nhà, sân không lớn, nhưng vườn cây rất lớn. Lợi dụng điều kiện có suối nước nóng ấm áp, vườn cây trong sơn trang trồng rất nhiều loại hoa trái. Mùa đông kinh thành vốn khắc nghiệt, muốn ăn trái cây tươi là điều cực kỳ khó khăn, nhưng ở đây ấm áp, vẫn có một số loại cây cho quả trái mùa. Cũng bởi vì biết Tiểu Duệ đặc biệt thích ăn trái cây tươi nên hắn cho người trồng rất nhiều loại.
Nhìn những chùm quả chín mọng lấp ló trong tán lá xanh, Tiểu Duệ cực kỳ vui vẻ, lập tức thi triển khinh công mèo ba chân hái mấy quả táo chín đỏ mọng. Nàng không khách khí vươn tay túm vạt áo Dương Thiên Vũ, lau lau mấy cái, mặc kệ lông mày ai kia nhăn tít lại. Vạt áo trắng như tuyết của hắn lập tức xuất hiện mấy vết bụi mờ mờ. Tiểu Duệ cười tít, hai mắt nàng cong cong như vầng trăng khuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn càng toát lên vẻ hạnh phúc, đáng yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]