Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa, Tiểu Duệ nghiêng đầu, nhìn về phía Dương Thiên Vũ. Nghe Xuân Nhi nói cả đêm qua hắn không ngủ, ở thư phòng giải quyết công việc, chỉ đến sáng nay mới về phòng thay đồ rồi cùng nàng ăn sáng và đi về nhà của nàng.

– Có chuyện gì mà nàng nhìn ta mãi vậy?

– Không có gì. Huynh hay thật đấy, thức cả đêm mà không có vẻ mệt mỏi.

– Ta quen rồi. – Hắn mỉm cười.

– Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, nếu ta thức cả đêm, chắc giờ không mở nổi mắt ra mất.

Dương Thiên Vũ vươn tay xoa xoa đầu nàng.

– Được, vậy cứ ngốc đi, mọi chuyện có ta rồi.

Tiểu Duệ mỉm cười, đôi mắt nàng cong cong như hai vầng trăng khuyết, không rõ bên trong ẩn chứa điều gì.

Họ xuống ngựa, theo một con đường nhỏ lát đá đi lên núi. Hai bên lối đi là những hàng tùng cao vút, xanh thẫm. Có cơn gió thu nhè nhẹ thổi qua, hương thơm từ lá tùng thoang thoảng trong không gian.

– Mai tướng quân từng nói, làm nam nhi, điều quan trọng nhất chính là có thể khí khái như tùng bách. Chính vì vậy ta đã thay nàng để gia đình nàng an nghỉ ở đây, trên rừng tùng xanh này.

– Cha ta… ông ấy như thế nào? Còn mẹ ta nữa?

– Cha nàng là một tướng quân gan dạ nhất, ông từng một mình chặn cả ngàn quân địch ngoài sa trường, sau này về trấn giữ mạn bắc kinh thành, luôn giữ vững được an ổn cả một vùng. Còn mẹ nàng là người phụ nữ dịu dàng, nhưng sức khỏe bà không tốt, một phần cũng là vì phải theo Mai tướng quân rong ruổi nhiều năm trời, đó cũng chính là nguyên nhân khiến cha nàng nhiều lần cầu xin hoàng thượng cho trở về kinh. Ông ấy không muốn Mai phu nhân vất vả đi theo mình mà ảnh hưởng sức khỏe.

Tiểu Duệ cúi đầu, chậm rãi bước trên những bậc đá trên con đường nhỏ. Bên tai là tiếng kể trầm thấp của Dương Thiên Vũ. Hắn kể khá nhiều về gia đình nàng, đây là lần đầu tiên nàng muốn nghe nhiều chuyện về những người thân của mình như thế.

Chẳng mấy chốc mà họ đã đến nơi. Khu mộ của Mai gia được xây bằng đá cẩm thạch trắng, được dọn cỏ sạch sẽ, gọn gàng, trên mộ vẫn còn một đóa cúc trắng tươi. Tiểu Duệ nhìn quanh một vòng, rồi nàng hỏi.

– Tại sao không có tên ta?

– Ngày đó, tìm không thấy thi thể giống nàng, ta đã nhất quyết không lập bia mộ nàng. Bởi ta tin, nàng còn sống, nhất định còn sống.

Tiểu Duệ lặng im không nói. Nàng không nhớ được bất kỳ điều gì. Những cái tên, những bia mộ kia thậm chí còn có phần xa lạ với nàng. Tiểu Duệ lấy từ chiếc giỏ mây mang theo bên mình ra mấy nén hương, thắp lên từng ngôi mộ. Nàng cũng đặt trước mỗi bia mộ một bông cúc trắng. Ánh sáng mùa thu chiếu tán lá tùng nghiêng nghiêng bên gò má Tiểu Duệ. Nàng đứng đó, lặng lẽ nhìn những hàng bia mộ lạnh lùng và xa cách.

Đứng hồi lâu, Tiểu Duệ ngẩng đầu, quay người chậm rãi đi về phía chiếc xe ngựa đang chờ dưới chân núi. Ánh nắng thu vàng vọt xuyên qua những tán tùng xanh ngắt, cảnh vật rực rỡ mà u buồn.

Chiếc xe ngựa lặng lẽ đưa họ đến trước một căn nhà rộng lớn vắng vẻ. Năm đó Dương Thiên Vũ đã cho người dọn dẹp, tu sửa lại hết Mai phủ. Hắn nhớ năm ấy, khi hắn tới nơi, Mai phủ đã chỉ còn là đống hoang tàn, đổ nát. Triều đình đã đưa hết thi thể đi, chỉ còn lại những mái nhà sụp đổ, những cái cây khô trụi cháy nham nhở. Hắn đứng lặng trước căn nhà đó rất lâu. Sau khi nhận diện các thi thể không thấy có cái nào giống Mai Tư Duệ, hắn đã không ngừng nuôi một tia hy vọng rằng nàng còn sống. Cũng chính vì lẽ đó mà hắn cho người tu sửa lại Mai phủ, sửa lại nhà, trồng lại cây, cố gắng sao cho giống lúc trước nhất có thể. Đến cả đồ đạc trong nhà Mai tướng quân cũng được mua lại khá giống. Dương Thiên Vũ từng đến đây không chỉ một lần, với trí nhớ chỉ cần nhìn qua đã có thể ghi nhớ được tám, chín phần như hắn thì việc nhớ được đồ đạc, kiến trúc của Mai phủ rộng lớn không phải là việc gì khó hiểu. Dương Thiên Vũ cũng cắt cử một số người chuyên phụ trách trông nom Mai phủ, để nơi này không trở nên hoang tàn vì lâu ngày không có người ở. Hắn làm tất cả những điều đó cũng vì hy vọng có ngày nàng trở về, nhìn căn nhà vẫn sống động như xưa, sẽ có được cảm giác ấm áp, an ủi.

Chỉ là, hắn không ngờ rằng Mai Tư Duệ đã chẳng còn nhớ nổi chuyện gì năm xưa. Nàng đi qua những hành lang, nhìn những căn phòng, sân vườn với biểu cảm vô cùng lạ lẫm, cứ như thể lần đầu tiên nàng bước đến đây chứ không phải nơi này từng là căn nhà nàng sống suốt gần mười năm vậy.

– Đây là phòng của nàng. – Dương Thiên Vũ nói.

Tiểu Duệ đẩy cửa, cánh cửa được bảo dưỡng thường xuyên nên mở ra dễ dàng, không phát ra tiếng động nào. Trước mắt nàng là căn phòng nhỏ được trang trí với hai màu trắng và lam. Trên tường treo một bức tranh thủy mặc, còn lại đều là vũ khí nhà binh. Nào bản đồ, cung tên, gươm giáo, đủ cả. Nhìn tất cả những thứ chẳng ăn nhập gì với nhau lại đặt cạnh nhau ấy, chẳng hiểu sao Tiểu Duệ lại cảm thấy có chút xúc động trong lòng. Nàng không nhớ ra bất kỳ chuyện gì. Nhưng cảm xúc thì không cần phải hiểu rõ mới xúc động được.

– Nàng sinh ra trên chiến trường, năm năm đầu sống cùng binh sĩ, nên khác với các tiểu thư quyền quý khác, nàng thích cưỡi ngựa, bắn tên, chơi với gươm đao hơn là thêu thùa may vá. Năm nàng sáu tuổi, Mai tướng quân mới được điều về kinh thành trấn giữ mạn bắc. Cũng trong năm đó chúng ta quen biết nhau. Nhìn xem, thanh đoản đao này là nàng tặng ta năm ta tròn mười bốn tuổi. – Hắn rút trong tay áo ra một thanh đoản đao đơn giản, nhưng lưỡi vẫn sáng ánh lên, sắc bén. – Năm đó thập đệ “vô tình” bị rơi xuống hồ nước. Nàng đã tặng ta thanh đoản đao này để phòng thân. Nàng cũng nói sẽ bảo vệ ta, để những âm mưu tranh đấu trong cung đình không ảnh hưởng đến ta.

– Nhưng huynh giỏi võ công hơn cả ta mà. – Tiểu Duệ băn khoăn.

Dương Thiên Vũ nhìn nàng, mỉm cười trìu mến.

– Giỏi đến đâu cũng chẳng đủ để đề phòng trùng trùng âm mưu chốn thâm cung. Thân mẫu ta thân phận thấp hèn, luôn bị người khác coi thường, ức hiếp. Bà ấy không đủ khả năng bảo vệ bản thân cũng như con đẻ của chính mình. Năm ta mười tuổi, mẹ ta bị người ta đánh đến mức không ra được khỏi giường, rồi bà quá phẫn uất mà qua đời, bỏ lại đứa trẻ bơ vơ không chỗ bám víu. Lúc đó tất cả mọi người đều coi thường ta, xa lánh ta. Chỉ riêng có một cô bé vẫn ở bên, tặng ta những món quà nhỏ do chính nàng làm, còn nói sẽ bảo vệ ta, không để ai ăn hiếp ta. Từ lúc ấy, ta đã trưởng thành, đã biết cách chống lại những kẻ bên ngoài để bảo vệ mình cũng như bảo vệ những người mình yêu. Ta không thể bảo vệ thân mẫu, người thân duy nhất ta còn lại cũng chỉ có mình nàng, chính vì vậy, đời này kiếp này, bằng bất cứ giá nào, ta cũng phải bảo vệ nàng.

Giọng nói của Dương Thiên Vũ vẫn trầm ổn như thường, không lộ ra nửa điểm xúc động khi nhắc lại những chuyện quá khứ, nhưng nhìn vào mắt hắn, Tiểu Duệ thấy rõ nỗi đau đớn của một người phải trưởng thành từ quá sớm, phải đối diện với nguy cơ sinh tử mỗi ngày ngay từ khi tuổi nhỏ.

Tiểu Duệ nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Dương Thiên Vũ. Tay hắn lạnh ngắt, nàng nắm chặt những ngón tay dài dài trong tay mình, sưởi ấm. Những ngón tay của hắn cũng siết chặt lấy tay nàng. Có những chuyện nàng đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng cảm giác gần gũi, quen thuộc khi đứng trong căn phòng này, nhìn những đồ vật này, nghe hắn kể câu chuyện kia khiến nàng không kìm lòng được, có cảm tưởng như nhìn thấy ngay trước mắt mình hình ảnh một đứa trẻ bơ vơ chốn thâm cung và một đứa trẻ khác đang chìa tay ra, trên tay đứa bé gái là một con chuồn chuồn tre. Đứa bé gái nói: “Cho ngươi này.” Tiểu Duệ không biết hình ảnh đó là mình nhớ lại được hay do nàng tưởng tượng ra. Nhưng cảm giác những ngón tay siết chặt vào nhau, nương tựa vào nhau này thì vô cùng quen thuộc, tựa như đã từng xảy ra hàng ngàn lần trước đây rồi.

– Cảm ơn nàng, Tiểu Duệ!

Nói rồi Dương Thiên Vũ vòng tay, kéo nàng vào lòng. Hắn ôm nàng, cằm khẽ đặt lên đầu nàng. Tiểu Duệ ở trong vòng tay hắn, muốn giãy ra, nhưng nghĩ gì lại thôi, im lặng để hắn ôm. Nàng có thể nghe rõ tiếng trái tim đập phía sau lần y phục và cả hơi ấm tỏa ra từ vòm ngực nam nhân kia. Nàng, thực sự đã từng thân thiết với hắn như thế này trước đây rồi?

Sau khi đi hết Mai phủ cũng đã là đầu giờ chiều, Dương Thiên Vũ đưa nàng đến một quán ăn ngon nổi tiếng kinh thành. Nơi đây đều phải là người quyền quý mới có tiền bước chân vào. Lâu được bài trí trang nhã, tinh tế mà không kém phần xa hoa, lộng lẫy. Bọn họ được tiểu nhị dẫn vào một phòng riêng. Cửa sổ phòng nhìn ra hồ nước xanh biếc la đà liễu rủ bên dưới. Phía trên bờ hồ, nam thanh nữ tú dập dìu dạo chơi. Nước hồ thu xanh thẳm, gợn sóng lăn tăn, vô cùng hữu tình. Dương Thiên Vũ vẫn vậy, luôn chọn những món cầu kỳ nhưng vị thanh đạm, hắn không ăn được những món nhiều dầu mỡ. Tiểu Duệ hôm nay tâm trạng không tốt, ăn cũng không thoải mái như mọi khi, nàng chỉ ăn vài món giống Dương Thiên Vũ, rồi chống tay lên cằm, nhìn ngắm mọi người đang đi lại phía dưới.

– Dương Thiên Vũ, kinh thành có phải có rất nhiều nơi nổi tiếng đúng không?

– Đúng vậy.

– Ta biết huynh bận rộn không có thời gian đưa ta đi chơi, vậy có thể cho ta tiền để ta tự đi được không?

Dương Thiên Vũ thoáng sững lại, rồi hắn hào phóng gật đầu.

– Nàng muốn đi đâu cũng được, cứ bảo Hà quản gia đưa ngân phiếu. Nhưng nhớ phải mang hộ vệ theo mình, mang nhiều người một chút cho ta yên tâm.

– Ta biết rồi, cũng không cần khoa trương quá, nếu không càng gây sự chú ý.

– Ừm, ở kinh thành, nàng có thể đến Bích Thương Hồ, Tảo Phá Thung, Thanh Lam Trấn, Lưỡng Long Đài… đó đều là những thắng cảnh nổi tiếng.

– Được, ta sẽ từ từ khám phá hết. Chúng ta về đi, chắc huynh vẫn còn nhiều việc cần làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.