9.
Vậy là, bàn ba người của chúng tôi đã đủ rồi?
Gồm tôi, Vương Tuấn và.. "thủ khoa thật"?
Lúc nghe câu hỏi của "thủ khoa", tôi chỉ nhớ tai mình ù đi, cũng không biết sau đó thế nào, thành ra bàn chúng tôi đã vinh dự được "thủ khoa thật" ngồi vào.
Ôi, vinh dự quá đi mất! Hihi!
Cơ mà cũng không vinh dự lắm, vì cả buổi cậu ta toàn im lặng.. nằm ngủ!?
Nhìn "thủ khoa thật" nằm ngủ trên mặt bàn mà tôi cũng phát thèm luôn đấy, các thầy cô bộ môn cũng không nhắc gì đến cậu ta, học bá đúng là được ưu tiên mà!
"Renggg! Renggg!" Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, tôi và Vương Tuấn định đứng dậy cùng nhau bước xuống căn tin.
"Các cậu đi đâu?" Một giọng nói hơi khàn vang lên, "thủ khoa thật" tỉnh rồi, tôi và Vương Tuấn nghe câu nói của cậu ta mà cả kinh, nhất thời không biết trả lời thế nào.
"Tôi.. Bọn tôi đi xuống căn tin.." Vương Tuấn lắp bắp trả lời, không phải chứ, một đấng nam nhi mà nói lắp bắp ư?
"Ừm, có thể mua giúp tôi lon coca lạnh được không? Mua rồi tôi trả tiền." Cái mặt lạnh trả lời, nói "thủ khoa thật" là cái mặt lạnh cũng không sai lắm, vì mặt cậu ta lạnh tanh, chẳng có cảm xúc gì khi nói cả.
"Ô kê! Để tôi mua giúp cho nhé, không cần khách sáo, cùng bàn mà!" Vương Tuấn nở nụ cười ranh mãnh, mất tăm cái vẻ lắp bắp vừa rồi.
Nói xong, kéo tôi xuống căn tin, để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-thich-em/2922801/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.